Nam Phong Tuyền sắc mặt thoáng một phát trầm xuống, dường như sinh khí, giận dữ nói:
– Như thế nào, ngươi là không tin tỷ tỷ?
Diệp Phàm tranh thủ thời gian nói:
– Không có nha, ta vẫn tự mình đảm bảo mới cảm thấy rất tốt.
Nam Phong Tuyền khẽ nói:
– Đã không cho tỷ tỷ đảm bảo, Hắc Vũ Hộ đại nhân muốn cướp thì ta mặc kệ.
Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng không thôi, ngươi và hắn đoạt có gì khác nhau.
Hắc Vũ Hộ cũng gật đầu nói:
– Nam Phong Tuyền nói đúng, Nặc Á Chi Chu ở trên người của ngươi quá mức nguy hiểm. Cân nhắc vì nhân tộc, cũng cân nhắc vì ngươi, nên đặt ở Thánh Vực. Chúng ta cũng không hy vọng hậu nhân Diệp Nam Thiên đại nhân bởi vì huyền khí mà chết.
Diệp Phàm đắng chát nhìn qua Lý Vân Tiêu, thấy hắn nằm rạp trên đất bất tỉnh, hắn bất đắc dĩ nói:
– Ta sẽ cân nhắc thật kỹ!
Hắc Vũ Hộ nhướng mày, nói:
– Còn muốn cân nhắc?
Diệp Phàm im lặng, nói:
– Cân nhắc cũng không cho?
Hắc Vũ Hộ nói:
– Được rồi, ngươi suy nghĩ thật kỹ.
Thời điểm này bức ép hay ra tay là không nên, dù sao tất cả mọi người đang nhìn vào, trực tiếp mang Diệp Phàm về Thánh Vực cũng được.
Sau đó hắn nhìn qua phía Lý Vân Tiêu, lộ ra vẻ hồ nghi, nói:
– Giới Thần Bi ta đã thấy có ghi lại lẻ tẻ trong sách cổ, dường như là thứ khó lường đấy.
Sắc mặt Bắc Quyến Cổn Nam biến hóa, trực tiếp tăng cao khí thế, đứng bên cạnh Lý Vân Tiêu đang nằm, thủ hộ hắn.
Đột nhiên Hắc Vũ Hộ cau mày nói:
– Hủ thi?
Bắc Quyến Cổn Nam giơ trường kiếm, nói:
– Rời xa Lý Vân Tiêu.
Vi Thanh nói:
– Đừng nghe hắn, người này không biết lai lịch ra sao, bắt trở về Thánh Vực nghiên cứu một hai, không nghe lời thì giết.
Hắc Vũ Hộ gật đầu nói:
– Xử lý như vậy là tốt nhất.
Năm ngón tay của hắn một trảo, lập tức công kích về phía trước.
Một trảo này lao xuống như sao băng.
Bắc Quyển Cổn Nam định giơ kiếm đánh ra, lại phát hiện uy thế kinh thiên kia áp chế làm hắn không cách nào thi triển ra, chỉ có thể dùng trường kiếm đón đỡ trước người, ngạnh kháng một quyền kia.
Ầm ầm!
Phòng ngự bị đánh tan, không khí có tiếng chiến minh vang lên, hắn cuối cùng gánh không được, bị đánh bay ra ngoài.
– Ồ, thật thân hình kỳ quái.
Hắc Vũ Hộ kinh ngạc nhìn qua, người có thể còn lực ra tay vào lúc này, có ai là đơn giản?
– Đúng thế.
Đột nhiên Vi Thanh run lên, hắn nhìn thấy cảnh này thì giật mình.
– Bát lăng chiếu ảnh, tuyên cổ ngự kiếm!
Bảo kiếm vung lên, hóa ra kiếm ảnh đầy trời, trong khoảnh khắc chém liên tục, cả thiên địa đều là kiếm ảnh.
– Bằng hữu, ở đây đều là cao thủ, điểmchút tài mọn đừng mang ra khoe khoang.
Lăng Bạch Nguyệt phi thân tới, trong tay đột nhiên cầm một quạt lông, phía trên khảm bảo thạch màu lam sáng ngời.
– Lam Động!
Vào lúc này một cơn gió mang kiếm khí đánh tới, hóa thành kiếm khí phong bạo, nó hóa giải chiêu thức của Lăng Bạch Nguyệt.
Sắc mặt Bắc Quyến Cổn Nam biến sắc, đột nhiên lăng không chớp động, tránh thoát đi.
Lăng Bạch Nguyệt nhướng mày, dường như cảm thấy người trước mặt khó đối phó hơn, nói:
– Hắc Vũ Hộ đại nhân, người này giao cho ta là được.
Hắc Vũ Hộ gật đầu, nhìn qua Lý Vân Tiêu trên đất, áo bào vỡ ra một lỗ lớn, lộ ra lồng ngực trắng noãn, phía trên có tận pháp màu vàng hiện ra.
Hắn nhìn qua vài lần, giống như chưa bao giờ thấy qua loại chuyện này, cũng không quản tới, thò tay bắt lấy Lý Vân Tiêu.
Đột nhiên cánh tay của hắn giơ một nửa liền đình trệ, năm ngón tay mở ra không tiến lên nửa phần.
Đột nhiên nội tâm mọi người cả kinh, đồng thời phát giác được hấp lực khủng bố đang lan tràn.
– Là ai?
Đồng tử Hắc Vũ Hộ đột nhiên co lại, trong ánh mắt bắn ra hàn tinh, nhìn qua bầu trời rống to lên.
Tầng mây không có cái gì, cũng không có dị động.
Đột nhiên một đạo ánh sáng màu xanh chớp động, từ trong mây trắng bắn ra, lập tức đáp xuống đất, hóa thành bóng người màu xanh.
Người nọ nhíu mày, nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
– Chết sao?
Hắc Vũ Hộ ngưng trọng nói:
– Ngươi là ai?
Người nọ hoàn toàn thờ ơ với hắn, trực tiếp đi đến bên người Lý Vân Tiêu, cúi xuống kiếm tra, nhíu mày trầm tư.
Mọi người ở đây rất khiếp sợ, bởi vì người có thể xuất hiện tại ở đây mà không ai phát hiện mới thật sự là đáng sợ.
Đột nhiên mọi người tất cả đều há to mồm, mở to mắt nhìn qua.
Nam tử áo xanh nân chân lên, trực tiếp đạp lên người Lý Vân Tiêu!
Phanh!
Lực lượng mênh mông đánh tới, thân hình Lý Vân Tiêu bị đạp vào mặt đất, chấn động bắn ra bốn phía.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Người nọ không ngừng đạp xuống, bụi bay đầy trời.
Phốc!
Lý Vân Tiêu đang bất tỉnh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bay ra khỏi hố sâu.
Lý Vân Tiêu tức giận quát:
– Giẫm ta, ta giết ngươi!
Ầm ầm!
Vô số lôi quang đánh vào thân thể nam tử kia, nhưng chỉ là tàn ảnh mà thôi.
Nam tử xuất hiện cách đó trăm trượng, nói:
– Đừng không biết đủ, không có giẫm mặt của ngươi là cho ngươi mặt mũi rồi.
Lý Vân Tiêu lúc này mới nhướng mày, lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói:
– Xa Vưu, là ngươi?
Nam tử áo xanh gật đầu nói:
– May mắn ta kịp thời tới cứu, nếu không ngươi gặp phiền toái, ngươi giống như lúc trước, đi nơi nào cũng kéo phiền toái.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không có biện pháp, mạng của nhân vật chính, làm sao chết được, cứu viện nên phối hợp diễn một chút.
Xa Vưu lạnh lùng nói:
– Đã như vầy, vậy ngươi dựa vào vận mệnh nhân vật chính sống sót đi, bản phối hợp diễn đi trước.
Hắn quay người muốn ly khai.
Lý Vân Tiêu cuống quít nói:
– Lão Long chớ đi, hắc hắc, ngươi biết ta rồi đấy, miệng có chút tiện. Hôm nay nhân vật chính là ngươi, ta là phối hợp diễn.
Hắc Vũ Hộ sắc mặt khó coi, khí tức trên người Xa Vưu hoàn toàn không kém gì hắn, mà Lý Vân Tiêu quan hệ với người này không tầm thường.
Xa Vưu liếc mắt nhìn bốn phía, nói:
– Xảy ra chuyện gì, ngươi khai chiến với người trong thiên hạ sao?
Lý Vân Tiêu vẻ mặt khổ sở, nói:
– Nói rất dài dòng, ngươi chưa tới vài ngày đã tiến bộ lớn rồi.
Xa Vưu nói:
– Dùng thiên tư của ta, tùy tiện tìm địa phương bế quan vài ngày là có thể tiến triển cực nhanh, ngươi cho dù cả ngày vào sinh ra tử cũng không bằng được.
Lý Vân Tiêu nói:
–..., vậy là tốt rồi, ta thấy đám người Hắc Vũ Hộ này sắc mặt không tốt, ngươi đi giáo huấn chúng đi, cho chúng biết rõ, đừng suốt ngày ở bên ngoài khi dễ người.
Xa Vưu cau mày nói:
– Ta đến đây cũng không phải là đánh nhau thay ngươi.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, rơi vào Hắc Vũ Hộ trên người mấy người, nói:
– Nhưng mà, nếu có người muốn đánh nhau, ta giáo huấn một chút cũng không có gì, không thu phí đâu.
Hắc Vũ Hộ trầm giọng nói:
– Các hạ là người phương nào?
Xa Vưu nói:
– Người phương nào ngươi cũng không cần quản, ta hiện tại muốn dẫn Lý Vân Tiêu đi? Có vấn đề không?
Hắc Vũ Hộ nói:
– Có.
Xa Vưu gật đầu nói:
– Rất tốt, ngươi lựa chọn đánh nhau rồi!
Hai người nhìn nhau, linh áp từ từ mở ra, cả không gian biến thành chấn động, lắc lư không ngừng.