Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2492: Ước hẹn nửa năm (2)



Huyền Hoa nói:

– La Thiên nói đúng, thương minh do ta đi một chuyến, thuật luyện sư công hội ngươi đi, phát động tất cả lực lượng tìm kiếm vị trí Thiên Tư, có manh mối thì cùng đi.

– Tốt!

Mọi người đã thương định xong, chỉ có Kỳ Thắng Phong cùng Khâu Mục Kiệt vẫn thờ ơ, không quan tâm tới.

Trữ Khả Vân nói:

– Kế Chính Đức, ngươi phái mấy người dẫn đường cho mấy vị đại nhân.

Trong nội tâm Kế Chính Đức thầm giật mình, chỉ cảm thấy những người này càng ngay càng thần bí, cuống quít nói:

– Kỳ thật mọi người không cần tách ra làm việc, hiện tại quyền quý toàn thành đang tập trung ở phủ thành chủ, bởi vì có một vị thiên đại khách quý đang ở phủ thành chủ, tất cả mọi người đi tiếp khách.

– Thiên đại khách quý?

Tất cả mọi người sững sờ.

Kế Chính Đức nói:

– Đúng là kẻ khởi xướng chuyện thành Hồng Nguyệt huyên náo xôn xao, danh chấn thiên hạ, nhân tài mới xuất hiện Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu: “…”

Mọi người: “…”

Lý Vân Tiêu nói:

– Ngươi nói ai đang ở phủ thành chủ?

Kế Chính Đức cung kính nói:

– Chính là Lý Vân Tiêu đại nhân.

Trữ Khả Vân nói:

– Nói rõ chi tiết đi, là xảy ra chuyện gì?

Kế Chính Đức vội hỏi:

– Vị LýVân Tiêu đại nhân đến thành Vĩnh Tương vài ngày, đời cưới hai nữ nhi của thành chủ. Nghe nói sau chuyện thành Hồng Nguyệt, Lý Vân Tiêu đại nhân trong lúc vô tình đi ngang qua thành Vĩnh Tương, đúng lúc trên đường nhìn thấy hai vị thiên kim của thành chủ, sinh lòng ái mộ, cho nên đặt sính lễ cưới.

Lý Vân Tiêu: “…”

– Ha ha!

Huyền Hoa nhịn không được ôm bụng cười cười ha hả, nước mắt chảy ra, nói:

– Chẳng lẽ người phủ thành chủ cũng không xác nhận xuống, cứ như vậy tin tưởng?

Kế Chính Đức giật mình một chút, nói:

– Như thế nào, chẳng lẽ có vấn đề sao? Đương nhiên là xác nhận qua, nếu không thành chủ đại nhân sao có thể một lần gả hai con gái cho hắn chứ?

Lý Vân Tiêu lau mồ hôi, nói:

– Xác nhận như thế nào?

Kế Chính Đức nói:

– Tình huống cụ thể ta không có rõ ràng lắm, nhưng nghe nói thành Hồng Nguyệt công chúa Khương Nhược Băng đangở bên cạnh hắn, hơn nữa đồng ý hắn nạp hai vị thiếp nữ.

Lý Vân Tiêu há to mồm, mặt toát mồ hôi nói:

– Cho dù Khương Nhược Băng ở bên người, Lý Vân Tiêu cưới vợ nạp thiếp có liên quan gì tới nàng.

Kế Chính Đức sững sờ, cười hắc hắc nói:

– Đại nhân, đương nhiên là có quan hệ. Lý Vân Tiêu yêu Khương Nhược Băng quá sâu, đã tới mức không để ý chuyện khác, nếu không ngươi cho rằng hắn sẽ mạo hiểm chọc ra chuyện lớn ở thành Hồng Nguyệt như vậy, hiện tại ngay cả cha con Đường gia đã chết, hắn cũng ôm mỹ nhân rồi.

– Ha ha ha ha!

Huyền Hoa không ngừng cười ha hả.

Những người còn lại mỉm cười, bộ dáng hiểu ý.

Lý Vân Tiêu lau lau đổ mồ hôi, nói:

– Đã yêu sâu như vậy, vì sao phải nạp thiếp?

– Hắc hắc…

Kế Chính Đức thần thần bí bí cười nói:

– Nam nhân mà… Tất cả mọi người hiểu mà…

– Ha ha, hiểu, hiểu, chúng ta đều hiểu!

Huyền Hoa cười ha hả, vỗ vỗ vai Lý Vân Tiêu, nói:

– Đi, cùng đi xem Lý Vân Tiêu danh chấn thiên hạ nạp thiếp!

Kế Chính Đức nhanh chóng chuẩn bị xuất phát, Lý Vân Tiêu vẻ mặt phiền muộn.

Kỳ Thắng Phong đứng dậy, mở miệng nói:

– Làm chuyện phiền chán, ta liền không đùa nghịch với các ngươi, như vậy từ biệt. Lý Vân Tiêu, đừng quên chuyện ngươi đáp ứng.

Sắc mặt Huyền Hoa trầm xuống, trực tiếp ngăn trước người hắn, nói:

– Muốn đi? Sợ không phải do ngươi rồi.

Kỳ Thắng Phong cười nhạo nói:

– Ta muốn đi, các ngươi ai ngăn được? Tiểu tử, chớ ở trước mặt ta đùa nghịch, ngươi trong lòng mình hiểu rõ, các ngươi tối đa chỉ lưu được Bạc Vũ Kình, nhưng mà cũng phải trả giá thật nhiều.

Liễu Phỉ Yên ung dung nói:

– Kỳ đại nhân có chuyện gì gấp như vậy, chuyện thú vị như thế chẳng lẽ không muốn đi sao?

Kỳ Thắng Phong cười nhạo nói:

– Thú vị? Bổn tọa vì sao cảm thấy thú vị? Chỉ là sắc quỷ giả mạo Lý Vân Tiêu đi lừa gạt pháo mà thôi.

– Phun! Kỳ đại nhân nói thật khó nghe.

Liễu Phỉ Yên trên mặt ửng đỏ, đầy giận dỗi.

– Ha ha, sâu sắc!

Huyền Hoa cười nói:

– Nhưng mặc dù không nhìn lừa gạt pháo, cũng đi không được. Nếu cảm thấy không thú vị, liền theo ta trở lại Hóa Thần Hải đi.

Kỳ Thắng Phong lạnh giọng nói:

– Tiểu tử, muốn dẫn ta đi, bảo Lỗ Thông Tử tự mình tới còn không kém bao nhiêu.

Khí thế trên người hắn tỏa ra, cả đại sảnh đât rung núi chuyển, gách ngói vỡ ra, dường như tùy thời sẽ tan vỡ.

Sắc mặt Huyền Hoa lạnh như băng, hiện ra vẻ mỉa mai.

Đột nhiên Liễu Phỉ Yên nói:

– Đều dừng tay.

Huyền Hoa nhướng mày, nhưng vẫn thu liễm, không có ra tay.

Kỳ Thắng Phong thu khí thế lại, nói:

– Cô gái nhỏ, ngươi muốn nói cái gì?

Liễu Phỉ Yên nói:

– Kỳ đại nhân đi cũng được, nhưng ít ra cũng lưu cho chúng ta chút gì đó chứ, như vậy để chúng ta đi Hóa Thần Hải báo cáo kết quả công tác.

– Lưu cái gì? Ngươi nghĩ muốn cái gì?

Kỳ Thắng Phong lạnh lùng nói:

– Hẳn là một cánh tay hay chân của ta chẳng hạn?

Liễu Phỉ Yên cười nói:

– Tự nhiên không dám, ta chỉ muốn một câu của Kỷ đại nhân, một hứa hẹn, đại nhân chọn thời gian cho mình đến Hóa Thần Hải.

Tất cả mọi người nhướng mày, dùng thân phận của Kỳ Thắng Phong đi Hóa Thần Hải, đây không phải tự mình đưa tới cửa sau.

Kỳ Thắng Phong lạnh giọng nói:

– Cái này? Lời này ngươi cũng dám nói?

Liễu Phỉ Yên cười nói:

– Kỳ Thắng Phong đại nhân có ý tái nhập thiên hạ, sớm muộn cũng phải tới Hóa Thần Hải, nghĩa phụ chỉ muốn gặp gỡ đại nhân mà thôi, chẳng lẽ đại nhân chút dũng khí này cũng không có sao?

– Tốt cho phép khích tướng, bổn tọa không bị ngươi kích, nhưng hứa hẹn có thể cho ngươi!

Kỳ Thắng Phong trầm ngâm nói:

– Nửa năm, nửa năm sau ta sẽ đích thân tới Hóa Thần Hải, tìm Lỗ Thông Tử tìm tất cả của ta.

– Nửa năm?

Huyền Hoa tức giận:

– Ai có thể chờ ngươi nửa năm, nửa tháng không sai biệt lắm!

Liễu Phỉ Yên nói:

– Tốt, vậy dùng nửa năm đi. Ta sẽ chuyển cáo chuyện này cho nghĩa phụ, nửa năm sau Hóa Thần Hải, chờ đại nhân đại giá quan lâm.

Huyền Hoa cả kinh nói:

– Phỉ Yên, việc này quá mức trọng đại, không thể dễ dàng làm chủ!

Liễu Phỉ Yên cười nói:

– Ta cũng không dễ dàng làm chủ, ta đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ. Nếu như Hóa Thần Hải còn không chờ được Kỳ đại nhân nửa năm, hiện tại mang Kỳ đại nhân trở về thì có thể làm gì? Huống hồ nghĩa phụ sở cầu là bàn việc, cũng không phải là xung đột vũ trang.

– Ha ha, cô gái nhỏ có ý tứ, có phách lực!

Kỳ Thắng Phong khen:

– Lỗ Thông Tử có nghĩa nữ như ngươi, xem như phúc khí của hắn.

Hắn xoay người nói:

– Bạc Vũ Kình, chúng ta đi thôi.

Bạc Vũ Kình vội vàng theo sát phía sau.

Sắc mặt Huyền Hoa âm trầm bất định, dường như rất không đồng ý quyết định của Liễu Phỉ Yên, nhưng cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Kỳ Thắng Phong, cũng không ngăn cản.

Kỳ Thắng Phong đưa mắt nhìn qua La Thiên, tay giơ lên, lăng không đánh ra một đạo ấn quyết.

– Phanh!

Đạo ấn ký kia bay vào trong cơ thể La Thiên, trên người của hắn sinh ra hào quang, kêu rên một tiếng, khóe miệng chảy máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.