Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2545: Thiên Tinh Tử (1)



– Hưu! Hưu! Hưu!

Mấy đạo nhân ảnh ngăn ở trước mặt bọn họ, đều là mang vẻ mặt châm chọc, chính là chín vị trưởng lão Phệ Hồn Tông.

Một người trong đó trong cơ thể truyền đến tiếng gào rống, một cổ yêu khí cuồng dã lao ra, thân thể trong nháy mắt yêu ma hóa, lăng không lấy ra một cây thiết búa gõ xuống tới!

– Ầm ầm!

Không gian trực tiếp bị gõ nổ tung, một cổ gió lốc cuồn cuộn nổi lên, cuốn bay tất cả.

– Vù vù!

Thân thể của năm tên Kỳ Khôi bị kiềm hãm, một cơn lốc sượt ở trên người phát sinh tiếng gió rít lạnh tóc gáy, đem năm người đều đánh văng ra.

– Hắc hắc, đàng hoàng một chút cho lão phu!

Tên trưởng lão kia hé miệng rộng, lộ ra răng nanh kinh khủng.

Tướng quân trong cơ thể không ngừng tuôn ra tiếng “Bang bang” vang lên, khuôn mặt vặn vẹo lại, ngũ quan hết sức khó coi. Đột nhiên thần sắc thống khổ buông lỏng, bộ mặt chậm rãi giãn ra, đồng quang cũng từ từ tiêu thất, trên thân thể kim quang xán lạn ảm đạm xuống.

– Ha ha ha ha!

Vưu Mật cười như điên, nói:

– Thiên Tinh Tử, ngươi bị hủy một đạo phân thân, ngươi hôm nay đã là long khốn chỗ nước cạn, ngồi đợi bị rút gân bác cốt đi.

– Phốc!

Trung ương vũng bùn, lão giả ngồi trên cự lộc quái thú rốt cục có phản ứng, phun ra một búng máu tươi, mở hai tròng mắt, bắn ra hàn quang sắc bén, nhìn chằm chằm vào Vưu Mật.

Ánh mắt kia lạnh lẽo, như là hàn băng vạn năm, khiến Vưu Mật đánh một giật mình, cả người run rẩy một chút.

Vội vàng vận chuyển xa công, lúc này mới đem phần lãnh ý ngăn chặn, nhưng nội tâm hắn vẫn cực kỳ kinh hãi, cảnh giác miễn cưỡng cười nói:

– Nghĩa phụ đại nhân, không hổ là siêu phàm nhập thánh cường giả, bị diệt một đạo phân thân còn có thể có khí phách như thế!

Túc Bình kinh hãi, bay lên đỉnh đầu cự lộc quái thú, nói:

– Chưởng môn, ngươi thế nào rồi?

Trong mắt của Thiên Tinh Tử tràn đầy thất vọng và thương hại, nhìn đến Vưu Mật nội tâm một trận khó chịu, quay đầu sang chỗ khác né tránh.

Thiên Tinh Tử thu hồi ánh mắt, nếp nhăn trên mặt thoáng chút tăng nhanh, thở dài nói:

– Vẫn bị thất bại, người định không bằng trời định a!

Trong mắt Túc Bình lóe lên một đạo lệ mang, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục như thường, nói:

– Thiên hành có thường, không thể làm trái.

Thiên Tinh Tử gật đầu, trong mắt tuôn ra hàn mang, nói:

– Thế nhưng đám kiến hôi Phệ Hồn Tông này và Vưu Mật lão phu tuyệt sẽ không bỏ qua!

Hắn lóe lên liền biến mất ở tại chỗ, chỉ thấy một đạo quang mang xuyên qua tinh hoàn, trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở trước mặt Vưu Mật, ngũ chỉ như trảo hạ xuống!

Vưu Mật cả người run lên, ngũ chỉ như là cự trụ giơ lên trời, định trụ một phương thiên địa, tự mình quanh thân huyệt vị bên trong nguyên lực như là trong nháy mắt ngưng đọng lại, mồ hôi lớn chừng hạt đậu lạnh từ hai gò má hắn chảy xuống.

– Thanh!

Tập Ngọc Luân hét lớn một tiếng, hai tay ở trước người vẽ vòng tròn, một đạo ấn ký ở giữa hai tay ngưng tụ thành, mạnh mẽ chụp được.

– Mã Vương Cổ Công!

– Phanh!

Một cổ sức mạnh to lớn dũng mãnh vào trong cơ thể, trong nháy mắt giải khai toàn bộ gông cùm trên người hắn. Trong song đồng của Vưu Mật mạnh mẽ bắn ra tinh mang, bầu trời hiện ra thân ảnh cự thú.

– Thanh Dương Quỷ Lục Quyết!

Hai tròng mắt của Vưu Mật thoáng chút hóa thành lục sắc, từ trong cơ thể tuôn ra hồn phách màu vàng kia, song chưởng đánh ra!

Lực lượng của hai người vào giờ khắc này hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, toàn bộ không gian bên trong hang động đều hơi bị xoay tròn, mọi người đều cảm thấy một cổ lực lượng to lớn khó có thể địch nổi.

Ẩn ở trong hư không Lý Vân Tiêu cũng là trên mặt lộ vẻ kinh hãi, trong tay quyết ấn biến đổi, một ký hiệu trong suốt bay ra, một chút tản ra.

Trên người hắn và Trần Thiến Vũ hai người bao bọc một tầng u quang, ở dưới không gian kia bắt đầu khởi động lực lượng bình yên vô sự.

Lý Vân Tiêu thời khắc này trong song đồng như yên như sương, bạch mang một mảnh, nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt lại là hắc lấm tấm điểm, quỷ dị phi thường.

– Kỳ quái.

Nội tâm hắn âm thầm thì thầm một tiếng.

Trong song chưởng của Vưu Mật lực lượng như bài sơn đảo hải áp đến về phía trước.

Trong song đồng của Thiên Tinh Tử bắn ra hàn quang lăng liệt, quát dẹp đường:

– Nghịch tử, muốn chết!

Ngũ chỉ nắm chặt, trên không trung hiện ra hư ảnh, toàn bộ một cơn lốc tựa hồ hơi bị kiềm hãm, sau đó mạnh mẽ mở đánh ra!

– Ầm!

Thiên Tinh Tử vỗ vào một chưởng trong một cơn lốc, toàn bộ kim sắc hồn phách trực tiếp bị đánh biến hình, lưỡng cổ lực lượng trùng kích cùng một chỗ!

– Phốc!

– Phốc!

Hai người Tập Ngọc Luân và Vưu Mật đều là phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.

Trong mắt hai người kinh hãi không gì sánh được, nhưng rất nhanh liền lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, chỉ thấy Thiên Tinh Tử cũng là khóe miệng tràn ra tiên huyết, hiển nhiên thụ thương không cạn.

– Ha ha ha! Thiên Tinh Tử, nghĩ không ra sẽ có ngày hôm nay đi!

Vưu Mật vừa chỉ thương thế của mình, lại vừa cười như điên nói:

– Không cần tông chủ đại nhân xuất thủ, chỉ dựa vào chúng ta cũng đủ để diệt ngươi!

Thiên Tinh Tử sắc mặt tái xanh, quát dẹp đường:

– Nghịch tử, vì sao phản bội ta!

Vưu Mật lạnh lùng nói:

– Nghịch tử? Phóng sạch sẽ một chút cái miệng của ngươi! Ai là con của ngươi!

Sắc mặt của Thiên Tinh Tử dị thường xấu xí, cắn răng nói:

– Lúc trước ta thấy ngươi thiên phú cực cao, lúc này mới đem ngươi mang về tài bồi, không ngờ lại là nuôi bạch nhãn lang!

Vưu Mật sẳng giọng nói:

– Bạch nhãn lang? Hừm, ngươi đem ta mang về Vạn Tinh Cốc, còn không phải là bởi vì ta tự thân thiên phú cao, nếu ta thiên phú rác rưởi mà nói, ngươi sẽ mang ta trở về sao? Còn nữa đem ta xếp vào bên trong Phệ Hồn Tông, làm chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi có từng cân nhắc qua cảm thụ của ta sao?

Thiên Tinh Tử tức giận cả người run rẩy, rung giọng nói:

– Ngươi, ngươi cái tên nghịch tử này…!

– Câm miệng!

Vưu Mật phẫn nộ quát:

– Tên Túc Bình này mới là con trai ngươi đi! Hắc hắc, một tiểu tử thật trắng trẻo, ta thật không biết hắn có bản lãnh gì, có thể lăn lộn đên ngươi ngay cả tướng quân đều đưa cho hắn! Không chỉ có là ta không phục, sợ rằng cả Vạn Tinh Cốc đều không có ai tin phục!

Túc Bình sắc mặt bình tĩnh không gì sánh được, một tia rung động chưa từng, lẳng lặng đứng ở trên đỉnh đầu cự lộc quái thú, mà quái thú tựa hồ bị ống khóa che lại, triệt để chỗ ở trong giấc ngủ say.

Điêu Tu cả giận nói:

– Kẻ phản bội, không cần tìm cho mình mượn cớ!

Trong mắt của Vưu Mật lóe lên vẻ lo lắng, lạnh giọng nói:

– Ngươi thì tính là cái thá gì? Cũng xứng nói chuyện với ta?

Điêu Tu bị hắn quát vẻ mặt đỏ bừng, chỉ đành cả giận nói:

– Kẻ phản bội đáng xấu hổ, người người đều có thể mắng!

– Ha ha, Thiên Tinh Tử đại nhân, ngươi thật sự có khiếm lo lắng. Vưu Mật có được thiên phú như thế, ở Phệ Hồn Tông làm sao sẽ không được coi trọng đây, nhưng lấy tu vi và tâm tính của hắn, há có thể lừa gạt được tông chủ đại nhân?

Tập Ngọc Luân cũng là nhịn không được cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.