Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2549: Hồn lưu kiếm (2)



– Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói:

– Đúng vậy. Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế. Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói:

– Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?

Côn Lãng nói:

– Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói:

– Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêu đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

– Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!

Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được “Oa” một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí “Ông” một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma..

– Bình tĩnh!

Đột nhiên Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

– Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!

Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêu tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:

– Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

– Đại nhân dạy bảo phải!

Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêu, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói:

– Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?

Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêu trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói:

– Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

– Đây là…

Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói:

– Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể?

Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là “Cường” bình thường có thể giải thích!

– Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

– Ah! Ngươi, ngươi là…

Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói:

– Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…

Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêu, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêu cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

– Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!

Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!

Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người. Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêu, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêu hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!

Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

– Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!

Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

– Ma Chủ, đó là Ma Chủ!

Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm:

– Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêu, không thể ngờ đây là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.