Trên di tích nứt vỡ đó, một con quái thú hình lộc đứng đó, hai sừng như đại thụ che trời, chính là cự thú Lộc Nghiêu, hai con ngươi đỏ rực như đèn lồng treo trên hư không.
Lộc Nghiêu lẳng lặng đứng đó như điêu khắc, không làm cái gì cả.
Trên đầu của nó tụ tập khí tức thánh khiết, hoàn toàn không hợp với cảnh tượng tử khí, Túc Bình tỉnh táo đứng trong khí tức thánh khiết này, ánh mắt như nước nhìn qua hai thân ảnh trước mặt.
Hai người nhìn qua Chiến Sơn sơn sụp đổ, cảnh giác nhìn đối phương. Nhưng mà sắc mặt Hoàng Phủ Bật như thường, hoàn toàn không biến hóa gì cả, mà trên mặt Thiên Tinh Tử đã có mệt mỏi và chảy máu miệng.
Đá vụn xốc lên, một đạo quang mang bay lên trời.
Rắc…rắc…
Sau đó là âm thanh đá vụn rơi vỡ vang lên, không ngừng có hào quang bay lên không trung, đúng là một gã tên võ giả, không có người nào ở núi lỡ bỏ mạng cả.
Nhưng trừ Sĩ Vô Song và Xa Vưu ra, sắc mặt các võ giả còn lại biến hóa, vận chuyển nguyên lực ngăn cản khí tức màu xám tro kia.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua Lý Vân Tiêu, thiên địa nguyên lực trực tiếp ngăn cản khí tức màu xám tro, không có nửa điểm xâm nhập vào cơ thể, vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì.
Lý Vân Tiêu không chút nào để ý, hắn giật mình nhìn qua cự lộc, nói:
– Đây cũng là yêu thú biến dị sinh ra trong thổ hệ nguyên tố sao?
Túc Bình gật đầu nói:
– Con thú này vừa ra đời đã có thiên địa dị tượng biến hóa, thập giai chân linh, hiện tại chỉ có thể dừng bước ở cửu giai đỉnh phong.
Trong lời của hắn nói mang theo cảm khái và thở dài.
Nội tâm mọi người chấn động, thần sắc kinh ngạc.
Yêu thú cửu tinh đỉnh phong đã là tồn tại gần siêu phàm nhập thánh, hơn nữa là yêu thú lớn như thế, nó phát ra khí tức màu xám khiến người ta không thoải mái, nếu như phối hợp với chiến lực cường đại, đủ để ảnh hưởng thậm chí là đảo ngược cuộc chiến.
Vẻ mặt người Phệ Hồn Tông bạc trắng, trở nên ngưng trọng.
Thiên Tinh Tử cười to, nói:
– Ha ha, Hoàng Phủ Bật, ngươi chỉ biết ta mượn Lộc Nghiêu chữa thương, lại không biết ta có mục đích khác chính là muốn thu phục Lộc Nghiêu, để nó biến thành hộ sơn thần thú cho Vạn Tinh Cốc, giờ phút này vừa vặn lấy các ngươi ra thử uy lực của nó.
Hoàng Phủ Bật đưa mắt nhìn sang, trong mắt bắn ra tinh quang, không biết suy nghĩ cái gì.
Vưu Mật sợ hãi nói:
– Tông chủ đại nhân, việc này ta đúng là không biết.
Hắn nổi giận nói:
– Thiên Tinh Tử lão thất phu ngươi, chuyện trọng yếu như vậy đi gạt ta.
– Chờ ta giết Hoàng Phủ Bật, nhất định phải lột da rút gân của ngươi ra.
Vưu mật cười lạnh nói:
– Nghĩ rất tốt, nhưng đầu tiên phải bảo trụ cái mạng nhỏ của mình mới được.
Thiên Tinh Tử lạnh lùng nhìn qua hắn, khóe miệng cười lạnh trào phúng, dường như đang nhìn qua người chết, làm cho nội tâm Vưu Mật đại chấn, trong mơ hồ có cảm giác không tốt sinh ra.
Lộc Nghiêu kia bị Túc Bình khống chế, đột nhiên há miệng hét lớn một tiếng, một đạo thổ tinh hoàn bắn mạnh ra ngoài, lực lượng mênh mông bao phủ các nơi.
Oanh!
Mấy người Phệ Hồn Tông còn chưa kịp đề phòng, hơn nữa bụi bậm bay đầy trời, vô khổng bất nhập, tinh hoàn chi lực dâm mạnh lên đám người.
Tám gã trưởng lão và hai gã phó tông chủ, trong khoảnh khắc bị đánh lui mấy trượng, hơn nữa toàn thân đầy bụi đất.
Điêu Tu đứng xa bị khí tức màu xám quét qua, hắn lui ra sau trăm trượng, vẻ mặt kinh hãi. Dù Lý Vân Tiêu có thiên địa thủy nguyên hộ thể, nhưng trong va chạm này chỉ dính chút dư âm, nguyên lực cũng tiêu hao cực nhanh, nếu thật sự đối địch với yêu thú, mặc cho ai cũng không xong.
Oanh!
Lộc Nghiêu giẫm chận tiến lên, mỗi một bước đạp xuống đều có tro bụi bốc lên, trong vòng mấy trăm trượng chung quanh mơ hồ, ngay cả thần thức cũng bị áp chế thật lớn, chỉ có thể cảm thụ trong phạm vi mười trượng, duy nhất có thể có làm tọa độ chính là hai mắt như chuông đồng màu đỏ của Lộc Nghiêu.
Xùy!
Trong trong mắt bắn ra lệ quang sáng ngời, bắn thẳng về phía hai gã trưởng lão Phệ Hồn Tông.
– Một bước lên trời!
Người trưởng lão kia kinh hãi, nhưng lập tức trấn định lại, quát lên một tiếng sau đó phi thân bay lên cao, muốn tránh né hai đạo hào quang màu đỏ này.
Đột nhiên “Oanh” một tiếng, vô số khí tức màu xám ngưng tụ lại, chúng kết thành thổ tinh hoàn sau đó rơi xuống, lập tức trói tên trưởng lão này như bánh chưng.
– Cái gì?
Tên trưởng lão này hoảng hốt, thổ hệ nguyên tố tính ăn mòn rất mạnh tiến vào trong da thịt của hắn, lập tức hóa đá kinh mạch của hắn.
Ầm ầm!
Hai đạo hào quang màu đỏ bắn thẳng vào tên trưởng lão này, ngay sau đó là tiếng nổ tung vang vọng, nổ thành vô số mảnh vỡ, hoàn toàn hóa thành tảng đá.
Chi!
Mấy người còn lại quá sợ hãi, lực ăn mòn khủng bố như vậy, người trưởng lão kia bị thổ tinh hoàn trói chặt, cả da thịt và kinh mạch đều hóa đá, lại bị hào quang màu đỏ nổ tung, thổ hệ chi lực bám vào mảnh vỡ thi thể đã hóa đá kia, lực lượng càng khủng bố, chúng dùng tốc độ cực nhanh ăn mòn chúng đi.
– Mau lui lại, đều cẩn thận!
Tập Ngọc Luân cả kinh quát một tiếng, nhanh chóng rút lui mấy trăm trượng, tránh biến thành mục tiêu.
Dư trưởng lão vô cùng giật mình, lực lượng khủng bố như thế, một gã cao thủ cùng giai với hắn không ngờ lại bị thuấn sát ngay lập tức, chuyện này đánh thế nào đây?
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cũng kinh hãi không thôi, lực lượng bản thân Lộc Nghiêu tuy cũng rất mạnh, nhưng ngược lại chưa đủ, kinh khủng nhất chính là nó có thể điều khiển thổ hệ nguyên tố trong thiên địa, nói trắng ra nó không cách nào biến thành kết giới tư nhân của mình.
Hoàng Phủ Bật cũng phát hiện ra điểm này, trên mặt mang theo vẻ ngưng trọng.
Hai mắt Lộc Nghiêu nhìn qua phía hắn, bắn ra hào quang màu đỏ, một đạo thổ tinh hoàn bắn ra chung quanh, khóa chặt Hoàng Phủ Bật.
Hoàng Phủ Bật vỗ tay, đánh ra một chiêu Phục Hổ Quyền.
Thổ tinh hoàn còn chưa ngưng tụ xong đã bị đánh trúng, sau đó tiếng nổ mạnh vang lên không dứt, hai đạo hồng quang bay lên cao cao.
Hoàng Phủ Bật đã sớm tránh né đi, vừa mới ổn định thân hình, hào quang hình quạt bay lên cao cao.
Phanh!
Hai đấm của Hoàng Phủ Bật hợp nhất, đánh nát hình quạt kia. Thân ảnh Thiên Tinh Tử hiện ra, hai chưởng đánh xuống!
Ầm ầm!
Một tia sáng hiện ra ở giữa hai người, bắn vào bốn phương tám hướng.
Giờ phút này Lộc Nghiêu ngóc đầu lên, hai sừng đen kịt giơ lên cao.
Ầm ầm!
Trên bầu trời ngưng tụ cự thạch lỏm chỏm, nó không ngừng nện lên người của Hoàng Phủ Bật!
Hừ!
Hoàng Phủ Bật nhìn thấy cự thạch kia không có gì, lạnh lùng nói:
– Cho rằng nhiều ra một con yêu thú thì có thể cải biến kết cục hay sao? Quả thực quá vô căn cứ!
Vô số kim quang bộc phát trên người của hắn, không gian bốn phía như ngưng kết lại.
Sắc mặt Thiên Tinh Tử đại biến, kim quang này mang theo hấp lực vô cùng, giống như muốn ngưng kết hồn phách của hắn, hắn giật mình hai chưởng hợp kích, lập tức đánh nát công kích đánh tới.
Trên bầu trời kim quang hiện ra, giáng mạnh xuống đất, thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.