– Ha ha, có thể chậm rãi thưởng thức tử trạng của Phá Quân đại nhân, thực sự là khiến huyết mạch sôi trào, hưng phấn dị thường a!
Hắc Bào nam tử cười ha hả, trên khuôn mặt đen nhánh kia, bắn ra hai đạo hàn quang, chính là đôi mắt.
Thiên Tinh Tử nhẹ nhàng cười, vài bước liền đi tới trước người hắn, đưa tay ra thu Đâu Suất Thiên Phong.
Trong lúc bất chợt ngũ chỉ của Thiên Tinh Tử hóa thành chưởng, thiên địa một mảnh phong vân dũng động, chưởng thế như sơn hà vỡ nát, Nhật Nguyệt đảo thiên, trực tiếp phách về phía Hắc Bào nam tử!
– Ngươi... A...!
Hắc Bào nam tử kinh sợ không thôi, đang muốn quát đối phương một đời Tông Chủ cư nhiên giở trò lừa bịp, nhưng trong nháy mắt sắc mặt hắn liền trắng bệch, lúc này sợ đến hồn phi phách tán!
Bởi vì Thiên Tinh Tử trước mắt, chẳng biết lúc nào đã biến thành Lý Vân Tiêu!
– Thượng Trần, ngươi không phải là chơi rất vui vẻ sao? Làm sao gương mặt tựa như ăn phân vậy?
Khóe miệng Lý Vân Tiêu cười nhạt, một chưởng vỗ xuống.
Sắc mặt của Hắc Bào nam tử đã tái nhợt, hắn phát hiện Kỳ Thiên Kiếm của mình căn bản là chém hụt, Thiên Tinh Tử chân chính còn đứng ở xa xa, đồng dạng mặt mang châm chọc nhìn mình chằm chằm.
Phanh!
Một chưởng vỗ vào trong cơ thể hắn.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy chưởng thế rơi vào khoảng không, thật giống như đánh vào không khí.
Nhưng hắn cười một tiếng nói:
– Chiêu này ở trước mặt ta dùng được sao?
Ngũ chỉ hóa trảo, hư nắm thành quyền.
Nhất thời một cổ lực lượng ở trong lòng bàn tay xoay tròn, toàn bộ không gian hướng về trung ương sụp xuống!
Phanh!
Thân thể Hắc Bào nam tử từ trong hư vô bị kéo ra, hung hăng đánh bay ra ngoài.
– Đại nhân!
Trung niên nam tử quá sợ hãi, vội vàng bay đi.
Hắc Bào nam tử bay ra ngoài trăm trượng, lúc này mới dần dần ngừng lại, trong hắc bào lóe ra hàn quang, hai mắt tràn đầy lửa giận.
Trong lòng trung niên nam tử run lên, hắn chưa từng thấy qua ánh mắt Hắc Bào nam tử lại có sát ý như thực chất, không khỏi kinh hãi nói:
– Đại nhân, ngươi không sao chứ?
Hắc Bào nam tử hừ một tiếng, thanh âm khàn khàn, hiển nhiên là bị thương, không cam lòng cắn răng nói:
– Ngươi thụ thương là giả?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười nói:
– Thụ thương tự nhiên là thật, chỉ bất quá không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ mà thôi.
Trên mặt Thiên Tinh Tử không tự chủ được co quắp thoáng cái, lập tức khôi phục bình thường.
Hắc Bào nam tử tràn đầy lửa giận, tức đến thân thể không ngừng phập phồng nói:
– Ngươi là khi nào thì bắt đầu dùng Ảo thuật lừa gạt ta?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi cứ nói đi? Đâu Suất Thiên Phong thật ở trong Hắc Bào bị ngươi lấy được. Khi ngươi vung ra Đâu Suất Thiên Phong giả muốn công kích ta đã bị ta khám phá, bất quá là tương kế tựu kế, dẫn ngươi lòi đuôi mà thôi.
Hắc Bào nam tử cả kinh, chỉ cảm thấy tay chân phát lạnh nói:
– Trong thuật còn có lừa gạt, dùng tiểu thuật mê hoặc ta, để cho ta cố ý khán phá, là vì ẩn dấu Đại Ảo thuật này! Cổ Phi Dương, lòng của ngươi càng ngày càng thâm trầm a!
Lý Vân Tiêu ung dung nói:
– Không phải tâm cơ của ta quá sâu, mà là đối thủ như ngươi, ta làm sao có thể không cẩn thận một chút? Ám Ty cục trưởng Thượng Trần đại nhân! Huống chi ta vốn bị thương trên người, nếu không như vậy, vừa rồi một chưởng kia liền bị ngươi làm thịt.
Thượng Trần cả kinh nói:
– Trước khi Kỳ Thiên Kiếm xuất hiện, ngươi liền khán phá thân phận của ta? Làm sao có thể, ta không tin! Nguyệt đồng chi nhãn của ngươi còn nhìn không ra ám thuật của ta!
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Đại nhân cả ngày bế quan ở Thánh Vực, đầu óc luyện đến hư a? Sĩ biệt tam nhật, còn dùng cách cũ phỏng đoán, chúng ta phải lấy nhãn quang phát triển nhìn vấn đề, đại nhân ngươi mò trăng đáy nước rồi.
Nội tâm Thượng Trần kinh nghi bất định, nhìn đôi mắt như nước của Lý Vân Tiêu, trong suốt như thế, thật giống như đang giễu cợt, lòng dị thường xấu hổ.
Trung niên nam tử vội nói:
– Đại nhân nghìn vạn lần bình tĩnh, chớ bị đối phương chọc giận.
Nội tâm Thượng Trần cả kinh, đè xuống tâm tình nói:
– Ngươi nói đúng.
Lý Vân Tiêu xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người trung niên nam tử nói:
– Ngươi cùng Khâu Mục Kiệt là quan hệ như thế nào?
Thân thể trung niên nam tử khẽ run, trên mặt hiện lên sợ hãi, sau đó liền từ từ cười lạnh.
– Ha ha! Phá Quân đại nhân quả nhiên hảo nhãn lực, ta bất quá là hơi chút xuất thủ đã bị ngươi khám phá. Bản nhân Ất Hi, đích xác đã từng ở trong môn hạ của Phong tử kiệt học qua chút ít.
Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
– Nguyên lai là con nuôi mà Khâu Mục Kiệt nhặt về, ta nghe Phong tử kiệt nói qua ngươi.
– Ngươi... Cái gì con nuôi, chỉ là nói bậy! Khâu Mục Kiệt là một người điên, có tư cách gì làm nghĩa phụ của ta!
Ất Hi xích nộ không ngớt, vẻ mặt đỏ bừng.
Lý Vân Tiêu ngắt lời nói:
– Được rồi được rồi, quản các ngươi là quan hệ như thế nào. Ngươi là con của hắn cũng được, hắn là con trai ngươi cũng không sao, ta chỉ hỏi ngươi, hôm nay muốn nằm lại đây, hay là muốn sống rời đi?
Sắc mặt Ất Hi thay đổi mấy lần, nhìn thoáng qua Thượng Trần, hừ lạnh nói:
– Muốn ta chết sợ không phải dễ dàng như vậy. Ta thừa nhận Phá Quân đại nhân đã từng tuyệt thế vô song, nhưng bất quá là đã từng mà thôi, đại nhân cũng nói phải lấy nhãn quang phát triển nhìn vấn đề, huống chi ngươi bây giờ bị thương trên người.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hai ngươi thực sự là không phân rõ tình huống a, coi Thiên Tinh Tử lão ca ở bên cạnh ta là bài biện sao?
Thượng Trần nói:
– Thiên Tinh Tử đại nhân, mong ngươi hôm nay có thể thúc thủ bàng quan. Ngày khác ta sẽ cho ngươi một cái công đạo.
Sắc mặt Thiên Tinh Tử âm trầm không ngớt, hắn cũng xoắn quýt không thôi, phương nào cũng không muốn đắc tội.
Đột nhiên Ất Hi nói:
– Ta nhớ Thiên Tinh Tử đại nhân mới vừa nói qua, ngươi phải bảo vệ tính mệnh của Phá Quân đại nhân an toàn, chỉ cần chúng ta không làm bị thương tính mệnh của Cổ Phi Dương, đại nhân có thể không ra tay, như vậy cũng không làm trái lời hứa.
Trong mắt Thiên Tinh Tử lóe lên tinh mang, tựa hồ có chút bị thuyết phục.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Lão ca, thời điểm đứng thành hàng là không tồn tại mọi việc đều thuận lợi, muốn không đắc tội song phương là tuyệt không có khả năng.
Thiên Tinh Tử cả kinh, đạo lý này hắn cũng minh bạch, chỉ là khó có thể lựa chọn.
Thượng Trần nói:
– Cổ Phi Dương người mang Siêu phẩm Huyền Khí, rất nhanh sẽ bị thiên hạ đều biết, đến lúc đó địch nhân của hắn là cả thiên hạ. Mặc dù Đại nhân dám đối địch với Thánh Vực cứu hắn một lần, chẳng lẽ còn dám cùng thiên hạ là địch, cứu hắn một đời sao?
Bầu không khí theo Thiên Tinh Tử hô hấp phập phồng làm cho dị thường đè nén.
– Thượng Trần đại nhân nói không sa.
Sau một lúc, Thiên Tinh Tử chậm rãi nói, tựa hồ hạ quyết tâm, thở hắt ra.
Thượng Trần đại hỉ nói:
– Ha ha, đại nhân không hổ là nhất phương bá chủ, quả nhiên anh minh quả quyết.