Người Long gia không ai mà không phải là sắc mặt đại biến, kinh hãi dị thường.
Sắc mặt của Vi Thanh cũng trầm xuống, thầm nghĩ bất hảo.
Lẩm bẩm lẩm bẩm…
Dịch Hồng Minh cũng không ngừng chìm xuống, cả người bối rối thoáng cái, thân thể lập tức bắn lên, một quyền oanh nước biển ra, cuồn cuộn nổi lên sóng lớn kinh thiên.
– Ra đây!
Hắn hét lớn một tiếng, hướng bầu trời phóng đi.
Rầm!
Rốt cục phá vỡ mặt nước, Dịch Hồng Minh vọt ra.
– Rống!
Đột nhiên một tiếng Long Ngâm kinh thiên ở trên trời cao vang lên, một con Thanh Long đáp xuống, trong miệng phun ra một đạo Long tức.
Chi!
Cả người Dịch Hồng Minh run lên, nội tâm vậy mà dâng lên sợ hãi.
– Không có khả năng! Giả, giả… nhưng, nhưng sao ta sẽ có ý sợ hãi?
Trong lòng hắn không ngừng an ủi mình, nhưng một loại sợ hãi đến từ linh hồn lại rõ ràng nổi lên.
Hai tròng mắt Thanh Long như là đèn lồng, lạnh như băng theo dõi hắn, phảng phất thoáng cái xem thấu toàn bộ nội tâm, để cho cả người hắn mao cốt tủng nhiên.
Rầm!
Dịch Hồng Minh kinh hãi, không dám cùng Thanh Long đối diện, đâm đầu vào trong nước biển, bỏ chạy xuống phía dưới.
– Ngạch, đạo Long uy này còn dùng rất tốt a.
Đột nhiên Thanh Long tự lầm bầm một câu, liền thoáng cái hóa ra thân ảnh của Lý Vân Tiêu, cảnh tượng này chính là mô phỏng theo Vũ Địa Thủy Long oai, quả nhiên đem Dịch Hồng Minh hù chạy.
– Tính toán thời gian, cho dù thằng nhãi này có huyết nhiều hơn nữa cũng không đủ đốt, chờ thời gian vừa qua, Bản Thiếu liền lột da rút gân hắn.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một cái, liền hóa thành một đạo Lôi quang ẩn nặc.
Đột nhiên không gian xoay chuyển, một kích vô cùng bá đạo đánh tới, nước biển “rầm” bị phá ra.
– Dám lừa ta, đi tìm chết đi!
Dịch Hồng Minh hóa thành một đạo quang mang, trực tiếp xông đến trước mặt hắn, quyền uy đem toàn bộ không gian Ảo thuật quấy lên, ảo tượng không ngừng tiêu thất.
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, trong nháy mắt hóa thành Pháp Tướng Kim Thân, sáu tay nắm chặt đập ra, hóa thành một đạo tinh vân, mạnh mẽ đánh tới.
Ầm ầm!
Kim sắc tinh vân bị một quyền kia nổ nát, trực tiếp chấn ở trên ngực Lý Vân Tiêu.
Phốc!
Thân thể Lý Vân Tiêu cự chiến, ngực bị hãm sâu, như là bị đánh xuyên qua, nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng hai tay hắn nâng lên, gắt gao chế trụ một quyền kia, đồng thời bấm niệm thần chú, vô số xiềng xích kim sắc bay ra, đem cự viên trói lại.
Lúc này tất cả ảo giác tiêu thất, mọi người lần thứ hai trở lại trên Vân Phong.
Đồng tử của Vi Thanh co lại, quát to:
– Mau tránh!
Dịch Hồng Minh liều mạng giãy dụa thân thể, phá gãy từng sợi Pháp Tắc Chi Liên.
– Chậm.
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra nụ cười, một cánh tay lăng không trảo tới, nhất thời đem Đâu Suất Thiên Phong nắm trong tay, mạnh mẽ đập xuống!
– Chi!
Dịch Hồng Minh sợ đến hồn phi phách tán, tuy trên ngọn núi kia không có linh khí, cũng không có ngũ sắc quang mang bắn ra, nhưng một loại nguy hiểm tử vong lại trong nháy mắt xông lên đầu.
– Không có hứng thú!
Hắn hét lớn một tiếng, trong khoảnh khắc đứt đoạn tất cả Pháp Tắc Chi Liên, thoáng cái bỏ chạy.
Ầm ầm!
Nhưng ngọn núi đã đập xuống, hoàn toàn trấn áp không gian, Đâu Suất Thiên Phong trực tiếp đánh trúng phía sau lưng của hắn!
Phanh!
Phía sau Cự viên trực tiếp nổ lên, huyết nhục mơ hồ.
Dịch Hồng Minh phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, cả người thống khổ ở trên không trung giãy dụa, không ngừng rơi xuống.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu cũng cực kỳ khó coi, thoáng cái thu hồi Đâu Suất Thiên Phong, cũng đồng dạng rơi xuống.
Vừa rồi một quyền kia của Dịch Hồng Minh trực tiếp vỡ nát Nội Phủ, nếu không phải hắn có Luyện Thể quyết trong người, sợ là đã tan xương nát thịt.
Phanh!
Hai người đồng thời rớt ở trên Vân Phong, lôi ra một cái động thật dài, trong động đều là tiên huyết đỏ thắm, nhìn thấy mà giật mình.
– Phu quân!
Phi Nghê khẩn trương, hóa thành Thiên Phượng Pháp Thân, không ngừng trùng kích Vi Thanh thiết lập giam cầm, nhưng không thể phá vỡ.
Sư Khang Thừa lớn tiếng nói:
– Yêu Thể của Dịch Hồng Minh đã phế, hoàn toàn thua trận!
Tất cả mọi người sắc mặt khó coi, bị trận đánh thảm thiết kia dọa sợ.
Lúc này Dịch Hồng Minh quỳ rạp trên mặt đất không ngừng giãy dụa, nhưng phía sau phá ra một cái động lớn, không ngừng có huyết quản bạo liệt, cơ thể vỡ nát, thỉnh thoảng còn có thể nghe được thanh âm cốt cách bẻ gẫy.
Đây đã là thương thế cực kỳ nghiêm trọng, nhục thân có dấu hiệu hỏng mất, chỉ bất quá hắn bằng vào lực lượng mạnh mẻ trì hoãn thời gian vỡ nát mà thôi.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Bất quá là lưỡng bại câu thương mà thôi, hiện tại nói ai thắng bại còn sớm?
Sư Khang Thừa cả giận nói:
– Lẽ nào để cho một người chết mới tính thắng bại sao?
Vi Thanh nói:
– Tự nhiên không phải, người Vũ quyết, nếu có một phương chịu thua cũng coi như ra thắng bại, cái quy củ cơ bản này lẽ nào Sư Khang Thừa trưởng lão không hiểu sao?
Sư Khang Thừa tự nhiên hiểu được, tức đến nói không ra lời, lúc này trong mắt Dịch Hồng Minh một mảnh đỏ bừng cùng hỗn loạn, sợ là ngay cả ý thức cũng không rõ, là tuyệt không thể nào chịu thua.
Lý Vân Tiêu cũng ở trên mặt đất phía xa, cả người dính máu, ngực phập phòng kịch liệt, nhưng khí tức Sinh Mệnh lại thập phần tràn đầy.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, mặc dù là đám người Lô Nguyên cùng Trương Hạo Tư cũng hơi yên tâm, lúc này đều có khuynh hướng để cho Phi Nghê kế vị, nếu thật để cho Dịch Hồng Minh làm Tông Chủ, vậy thực sự là vô cùng nhục nhã.
Trong mắt Vi Thanh lóe lên một tia nghiêm nghị, đột nhiên hai tay bấm niệm thần chú.
Phi Nghê cả kinh nói:
– Dừng tay! Ngươi đang làm cái gì!
Vi Thanh thần thái bất biến, chỉ là trong con ngươi hàn ý dâng trào, nhìn chằm chằm thân thể Dịch Hồng Minh, hiện lên hàn quang đáng sợ.
– A!!
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể Dịch Hồng Minh run rẩy, vết thương thật lớn trên lưng vậy mà dần dần khép lại.
– Cái gì?
Tất cả mọi người trợn to tròng mắt, loại trọng thương này, vậy mà có thể trị?
– Không! Không nên, không nên a!
Tựa hồ trong nháy mắt Dịch Hồng Minh khôi phục thần trí, bi thương kêu to, cầu khẩn nói:
– Không! Để cho ta chết đi, Vi Thanh đại nhân, van cầu ngươi, không nên a!!
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn, không biết là chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy sau khi Dịch Hồng Minh kêu rên vài tiếng, liền triệt để không nói cái gì, khuôn mặt dại ra, không có bất kỳ thần thái.
Sưu.
Đột nhiên Dịch Hồng Minh làm một động tác cực kỳ đơn giản, là lấy ra một cái túi đựng đồ, sau đó luồn tay vào, nắm ra một đống Nguyên Đan, như là đậu ném vào trong miệng nhấm nuốt.
– Cái này…
Tất cả mọi người trừng mắt, nhìn hắn không ngừng ăn Nguyên Đan, mà không hiểu ra sao.
– Quỷ Tu la!
Phi Nghê hoảng sợ kêu to lên nói:
– Ngươi, ngươi đem Dịch Hồng Minh biến thành Quỷ Tu la!
Sư Khang Thừa cau mày nói:
– Cái gì là Quỷ Tu la?
Sắc mặt Phi Nghê thoáng cái khó coi, bén nhọn gào thét nói:
– Vi Thanh, ngươi nhúng tay việc Vũ quyết! Chư vị trưởng lão, nhanh giết Dịch Hồng Minh, hắn đã không còn ý chí, là cái xác không hồn chỉ biết giết người!