Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2641: Tái tụ Tử Diễm các



Lão giả mở mắt ra, thoáng cái nắm ba tong, lóe lên đã đứng ở trước mặt Đỉnh Đồng, chậm rãi đi qua đi lại, có vẻ tâm sự nặng nề.

– Lâu Chủ đại nhân!

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng la hét, một đạo nhân ảnh trực tiếp tiến đến, quì một gối nói:

– Không xong, có người ở trong thành nháo sự! Ảnh hưởng cực lớn, hiện tại đã có vài dặm hóa thành phế tích!

– Cái gì?

Sắc mặt Vạn Thiên Nhất đại biến, tức giận nói:

– Người phương nào gây nên?

Người kia nói:

– Tạm thời không rõ, Đại Trưởng Lão đã tự mình đi thăm dò, đặc biệt lệnh thuộc hạ đến thông tri Lâu Chủ đại nhân.

Vạn Thiên Nhất lạnh giọng nói:

– Nhất định phải điều tra ra, bất luận là kẻ nào, giết gà dọa khỉ!

Hắn cầm ba tong, liền trực tiếp xông ra ngoài, hôm nay là thời kỳ phi thường, tất phải nặng tay.

Lý Vân Tiêu cùng Thủy Tiên dùng phi hành khí ly khai một lúc, đột nhiên ở trên không trung ngừng lại.

– Di?

Lý Vân Tiêu quay đầu lại, đồng tử hơi co, dừng ở xa xa.

Thủy Tiên cũng kinh ngạc nói:

– Nguyên lực ba động thật mạnh a, là ai ở địa phương lúc trước của chúng ta đánh nhau?

Lý Vân Tiêu nhẹ giọng nói:

– Hai nguyên lực ba động gần như giống nhau, nhưng một Âm một Dương, một cương một nhu, chút chút manh mối.

Thủy Tiên giật mình nói:

– Vân Tiêu ca ca thật lợi hại, cái này cũng có thể phát giác ra được?

Lý Vân Tiêu mặt toát mồ hôi nói:

– Cái này không có khó khăn gì, ngươi chỉ là lịch lãm quá ít mà thôi. Để cho ta giật mình là, trung tâm cổ lực lượng ba động này chính là chỗ chúng ta đứng lúc trước, chứng minh hai người này trước đó đã có mặt, có thể tránh được cảm giác của ta, xem ra Vạn Thiên Nhất cẩn thận một chút là không sai.

Thủy Tiên cũng gật đầu, hình như rất hiểu.

Lý Vân Tiêu nhìn bộ dáng kia của nàng, không nhịn được cười thoáng cái, nhân tiện nói:

– Đi thôi. Thiên hạ cường giả nhiều lắm, ta không thể tự cao tự đại. Việc này cũng không phải chúng ta quản, để Vạn Thiên Nhất đi quan tâm đi.

Phi hành xa rất nhanh bay đi, mấy canh giờ sau, liền xuất hiện ở trước một tòa tiểu lâu tinh mỹ.

Phía trên có ba chữ viết: Tử Diễm các, chính là chỗ ở của Hàn Quân Đình.

Mơ hồ trong đó có đàn âm từ từ truyền ra.

Lý Vân Tiêu ở trên phi hành xa lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt an tường.

Chén trà nhỏ thời gian sau, âm luật ngừng lại, thanh âm của Hàn Quân Đình vang lên nói:

– Nếu Phi Dương đại nhân đã tới, sao không tiến vào.

Thanh âm ngân linh dễ nghe, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Lý Vân Tiêu cùng Thủy Tiên bay xuống, chậm rãi bước vào Tử Diễm Các.

Bên trong có chút cải biến, trước phòng khách nhỏ có một bức rèm che, xuyên thấu qua có thể thấy được bên trong có mấy đạo nhân ảnh.

Trong đó một nữ tử người khoác sa y, trực tiếp từ trên ghế ngồi đứng lên, thân thể khẽ run.

Lý Vân Tiêu vạch bức rèm che, lộ ra dáng tươi cười nói:

– Linh nhi, lâu rồi không gặp, tu vi của ngươi tinh tiến rất nhiều, cũng càng thêm xinh đẹp.

Nàng kia chính là Đinh Linh Nhi, phía sau có một nam tử, chính là lần trước ở Tân Duyên Thành đã gặp, Thiên Nguyên thương hội tổng quản Tô Hồng.

Hai người khác là Hàn Quân Đình cùng Quỳ Hoa Bà Bà.

Hàn Quân Đình nhìn thấy Lý Vân Tiêu tiến đến, rất rõ ràng tâm tình ở trong con ngươi ba động, như là mặt hồ bị nước mưa rơi xuống, đãng xuất rung động.

– Vân Tiêu đại ca.

Một tiếng thở nhẹ mang theo vui sướng, hai gò má của Đinh Linh Nhi có chút ửng đỏ, mừng đến chảy nước mắt, viền mắt có chút ướt át.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Trong khoảng thời gian này ngươi đã chạy đi đâu? Ta là đi tìm ngươi rất nhiều lần.

Đinh Linh Nhi nghe được trong lòng hoan hỉ, thẹn thùng nói:

– Chỉ là việc Thương hội, đã làm thỏa đáng. Đây cũng là nguyên nhân ta tìm Vân Tiêu đại ca tới.

– Nga? Ngươi ở trong ngọc giản cũng không có nói, chắc là vô cùng trọng yếu.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói.

Ở Thiên lĩnh gia, hắn đồng thời nhận được thiệp mời của Đinh Linh Nhi cùng Vạn Bảo lâu, nếu chỉ có người sau mà nói, hắn chắc là sẽ không đến Tân Duyên Thành.

Đinh Linh Nhi nói:

– Phải, hơn nữa còn là thiên đại hảo sự!

– Hì hì, Linh nhi tỷ tỷ vừa thấy người trong lòng, liền triệt để quên người bên ngoài rồi.

Hàn Quân Đình đem tâm tình khẩn trương ép dưới đáy lòng, cười hì hì, trêu đùa Đinh Linh Nhi.

Gương mặt của Đinh Linh Nhi nhất thời ửng đỏ nói:

– Chuyện lần này cũng ít nhiều có Quân Đình muội muội, bằng không không có thuận lợi như vậy.

Hàn Quân Đình nói:

– Việc nhỏ mà thôi, ta ngươi tình như tỷ muội, không coi là cái gì.

Nàng ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Lý Vân Tiêu, trong mắt tựa hồ có chút sợ hãi run lên một cái, rồi mới từ trước án chậm rãi đứng lên, hạ thấp người nói:

– Quân Đình gặp qua Phi Dương đại nhân.

Lý Vân Tiêu nói:

– Vừa rồi khúc Tiểu Vũ tân hà kia ngươi học của ai?

Hàn Quân Đình nói:

– Đại nhân đây không phải là biết rõ còn hỏi sao, khúc này chính là đại nhân cùng gia sư hợp nhau sáng chế, Quân Đình còn có thể từ đâu học được?

Lý Vân Tiêu lo lắng thở dài, nói:

– Nàng có khỏe không?

– Nàng? Nàng là ai?

Hàn Quân Đình nhíu mi, nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu nhất thời trầm xuống, lạnh giọng nói:

– Hàn Quân Đình, ngươi cho là ta không dám phế ngươi sao?

Bầu không khí thoáng cái lạnh xuống, Đinh Linh Nhi biết giữa hai người có khúc mắc, lại càng hoảng sợ, vội hỏi:

– Vân Tiêu đại ca, ngươi làm sao vậy?

Lý Vân Tiêu thu liễm lửa giận nói:

– Ta rất ghét cùng nữ nhân ngu xuẩn nói chuyện, đặc biệt là nữ nhân đã ngu xuẩn còn lanh chanh.

Hàn Quân Đình quật cường hừ một tiếng, cười lạnh nói:

– Đã như vậy, vậy kính xin Phi Dương đại nhân ly khai. Nơi này là Tử Diễm Các của ta, hiện tại ta không chào đón ngươi!

– Quân Đình muội muội.

Đinh Linh Nhi có chút nóng nảy, không rõ ra sao? Hai người vừa thấy mặt đã giống như cừu nhân vậy.

Hàn Quân Đình cười lạnh nói:

– Linh nhi tỷ tỷ, người nọ là Cổ Phi Dương chuyển thế, nói vậy ngươi cũng biết, không nên bị hắn lừa gạt. Ngươi xem thời điểm ngươi không có ở bên cạnh hắn, liền có nhiều nữ nhân vây quanh hắn a. Ngươi xem cô gái nhỏ này, thật xinh đẹp, chậc chậc, ngay cả ta thân là nữ tử cũng không nhịn được muốn thân hai cái.

Thủy Tiên đỏ mặt lên, lè lưỡi nói:

– Nữ nhân thân nữ người, không sợ bị người cười, chẳng biết xấu hổ.

Lúc này Đinh Linh Nhi mới chú ý tới Thủy Tiên, miễn cưỡng nở nụ cười nói:

– Vị muội muội này chẳng lẽ chính là tứ hải công chúa Thủy Tiên muội tử trong truyền thuyết?

Thủy Tiên ngạc nhiên nói:

– Chúng ta thấy qua sao? Tại sao ngươi lại biết ta?

Đinh Linh Nhi cười nói:

– Thủy Tiên muội tử thực sự là vừa đẹp vừa đáng yêu.

Thủy Tiên có chút xấu hổ, cúi đầu vui vẻ nói:

– Linh nhi tỷ tỷ cũng vậy. Ta một đường đều nghĩ hình dạng của tỷ tỷ như thế nào, hiện tại thấy, mặc dù không có đẹp như trong tưởng tượng của ta, nhưng vẫn là rất đẹp.

Đinh Linh Nhi:

– …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.