Lý Vân Tiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt đạm nhiên, chỉ giơ tay lên, ngũ chỉ hóa trảo, nhất thời không trung dâng lên một mảnh thanh quang.
Không gian xoay lại, hiện ra điện phong, đem tàn ảnh đánh nát.
Cả người Hàn Quân Đình bị một cổ lực lượng chế trụ, thân thể không thể động một chút.
Nội tâm của nàng dâng lên kinh hãi cùng sợ hãi, tu vi của Lý Vân Tiêu cùng nàng độc nhất vô nhị, cũng chỉ là Cửu Tinh Sơ Giai Vũ Đế, nhưng giở tay giở chân liền đem nàng áp chế, tựa hồ so với lúc ở Hồng Nguyệt Thành còn cường đại hơn!
Sợ hãi để cho nàng thanh tỉnh vài phần, tâm tình tức giận hễ quét là sạch, làm cho mình tỉnh táo lại.
Lý Vân Tiêu nhìn nàng nói:
– Ta với sư phụ của ngươi coi như là có chút sâu xa, không muốn làm khó dễ ngươi. Nhưng ngươi năm lần bảy lượt tính kế ta, hiện tại vẫn như cũ ác tính không thay đổi, ta chỉ là hơi khiển trách.
Sắc mặt Hàn Quân Đình tái nhợt, nhưng khóe miệng cười nhạt nói:
– Sư phụ ta thực sự là mắt bị mù, làm sao lại thích một người như ngươi, ha hả.
Sắc mặt Quỳ Hoa Bà Bà đại biến, cả kinh nói:
– Quân Đình...
Đinh Linh Nhi cùng Tô Hồng cũng giật mình không thôi, làm đệ tử, nói sư phụ mình như vậy đã là đại nghịch bất đạo.
Nhưng Lý Vân Tiêu không có tức giận, chỉ là hừ nhẹ một tiếng, thu hồi Lôi Đình Chi Lực lại, xoay người liền đi.
Đinh Linh Nhi an ủi:
– Quân Đình muội muội không nên tức giận, nhất định là Vân Thiếu nổi nóng, cho nên mới có chút kích động.
Dứt lời cũng theo đó đuổi theo.
Trong Tử Diễm Các chỉ còn lại Hàn Quân Đình cùng Quỳ Hoa Bà Bà.
Trong lòng Quỳ Hoa Bà Bà thấp thỏm, nàng ở sau người nhìn không thấy khuôn mặt của Hàn Quân Đình, chỉ là có chút cảm giác không ổn.
– Khanh khách a!
Đột nhiên thân thể Hàn Quân Đình run một cái, nở nụ cười, cười như hoa loạn chiến.
Quỳ Hoa Bà Bà cả kinh nói:
– Quân Đình, ngươi không sao chứ?
– Bà bà, ta không sao.
Hàn Quân Đình xoay người lại, trong tròng mắt tinh mang chớp động, trên mặt chỉ có tươi cười.
Nội tâm Quỳ Hoa Bà Bà có chút sợ, nhìn nàng hỏi.
Hàn Quân Đình vuốt tóc, khôi phục khí chất khuynh đời, cười nói:
– Bà bà, ta thực sự không có việc gì. Cổ Phi Dương trở lại trước kia, ta là thật tâm vui vẻ.
Sắc mặt Quỳ Hoa Bà Bà khó coi nói:
– Thực lực bây giờ của hắn thâm bất khả trắc, mặc dù không mạnh mẻ như kiếp trước, sợ cũng kém không xa. Cô nương, ngươi vẫn là không nên cùng hắn đối nghịch, bằng không Tông Chủ đại nhân cũng sẽ không thích.
Sắc mặt Hàn Quân Đình trầm xuống, cả giận nói:
– Câm miệng! Đừng cầm sư phụ đến áp ta, nếu không có Cổ Phi Dương, sư phụ làm sao sẽ biến thành như vậy! Ta hận chết hắn, qua nhiều năm vẫn luôn ước gì đem hắn lột da rút gân, đáng tiếc hắn chết ở hai mươi năm trước! Ta thậm chí phái người mấy lần tiến nhập Thiên Đãng Sơn, muốn lấy thi thể của hắn ra nghiền xương thành tro!
Trên mặt nàng lại bình thường, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười cổ quái nói:
– Khanh khách, thật sự là quá tốt, hắn vậy mà không chết, khanh khách khanh khách, thật sự là quá tốt!
Quỳ Hoa Bà Bà chỉ nghe một trận mao cốt tủng nhiên, khuôn mặt buồn rầu.
– Quân Đình, vậy ngươi định làm gì? Lấy lực lượng của chúng ta, căn bản không đối phó được Lý Vân Tiêu.
Trong ánh mắt Hàn Quân Đình lộ ra lãnh ý, hừ nói:
– Nếu đối thủ quá yếu, làm sao đáng giá sư phụ thích một hồi đây? Cường đại mới có ý nghĩa. Trước đem việc của Lý Vân Tiêu nói cho Cảnh Thiểu Nghi.
Quỳ Hoa Bà Bà nói:
– Cảnh Thiểu Nghi vốn không phải là đối thủ của Lý Vân Tiêu.
Hàn Quân Đình cười nhạo nói:
– Nếu chỉ là một Cảnh Thiểu Nghi liền có thể đối phó hắn, còn cần bản cô nương động tay sao, chỉ là để cho hắn đi gây phiền phức. Bên người Lý Vân Tiêu phiền phức càng nhiều, lại càng dễ loạn, ra lỗ thủng, chúng ta phải làm đó là lẳng lặng chờ hắn mắc lỗi.
Quỳ Hoa Bà Bà lo lắng nói:
– Hiện tại Thương Minh đồng tâm hiệp lực chuẩn bị đối phó Lăng Bạch Y, nếu làm loạn có thể khiến cho Vạn Bảo lâu bất mãn hay không?
Hàn Quân Đình lạnh lùng nói:
– Lăng Bạch Y có chết hay không không quan hệ gì tới ta, ta muốn là Lý Vân Tiêu chết! Nếu Vạn Bảo lâu hắn đối với bản cô nương bất mãn, chúng ta liền rời khỏi đội hình đối phó Lăng Bạch Y!
Quỳ Hoa Bà Bà trong lòng giật mình không thôi, biết Hàn Quân Đình là quyết tâm muốn giết Lý Vân Tiêu.
– Tốt, lão thân liền đi! Vô luận cô nương muốn làm cái gì, lão thân thủy chung đều hỗ trợ!
Hàn Quân Đình nhìn Quỳ Hoa Bà Bà tiêu thất ở trong Tử Diễm Các, một người yên tĩnh trở lại, trong mắt lộ ra quang mang oán độc.
Đột nhiên nàng che ngực, cong thân, dung nhan tuyệt mỹ hiện ra vẻ thống khổ, dần dần vặn vẹo.
– Vì sao, vì sao ngươi sẽ thích hắn? Một xú nam nhân, hắn rốt cuộc tốt ở chỗ nào? Hắn khiến ngươi thống khổ nửa cuộc đời, ta sẽ nghiền nát máu thịt của hắn, luyện hóa hồn phách của hắn để báo thù cho huynh! Khanh khách khanh khách…
Dung nhan thống khổ lập tức cười ha hả, cười run rẩy hết cả người.
Trong tiếng cười, Hàn Quân Đình cởi ra lụa mỏng, vén lên hai tay áo, lộ ra cánh tay ngọc, trong tay cầm dải lụa màu, nhô lên cao bay múa.
Ngoài Tử Diễm Các, cách xa nhau bảy tám con phố, hơn ba bốn dặm.
Bốn người Lý Vân Tiêu vẫn chưa đi xa, mà là đang đi trên đường phố phồn hoa.
Mặc dù là thời kỳ phi thường, Tân Duyên Thành thủy chung vẫn là thương thành đệ nhất thiên hạ, nhân khẩu lưu động phi thường lớn, Thủy Tiên chung quanh nhìn hoa cả mắt, bất diệc nhạc hồ.
– Oa, cái này thật xinh đẹp!
Thủy Tiên thoáng cái đáp đến trước mặt một gian cửa hàng, cầm lấy một bộ áo giáp của nữ tử, hai mắt đều là ánh sao nói:
– Vân Tiêu ca ca, ta muốn mua cái này.
Điếm chủ kia vừa thấy Thủy Tiên, nhất thời nhìn ngốc trệ, trong lòng giật mình không thôi, mấy người trước mắt này đều khí vũ bất phàm, không giống bình thường, hắn không dám chậm trễ, vội nói:
– Cô nương hảo nhãn lực, đây là hàng mới nhất của tiểu điếm, vừa đưa ra thị trường không bao lâu.
Đinh Linh Nhi nhìn thoáng qua, cười nói:
– Thủy Tiên muội tử đừng chỉ thích đẹp, cái này tạo hình tuy mới mẻ độc đáo, nhưng dùng vật liệu chỉ là dã thú phổ thông, cách điệu quá thấp.
Điếm chủ lấy làm kinh hãi, biết tới hành gia, vội nói:
– Vị tiểu thư này hảo nhãn lực, nói không sai. Cái này dùng vật liệu đích xác không quá chú ý, ta chỗ này có một bộ do da Hải Thiềm Thừ chế thành, phía trên còn có ba mươi sáu viên Bắc Hải minh châu, mỗi một viên đều là vô giá.
Hắn xoay người liền lấy ra một bộ khác, phía trên gập ghềnh, nhưng ở dưới ánh sáng minh châu rực rỡ không gì sánh được.
– Đây chính là Trấn Điếm chi bảo của bổn điếm.
Thủy Tiên nhìn thoáng qua, lắc đầu nói:
– Không được không được, Hải Thiềm Thừ xấu chết, vuốt da của nó ta sẽ khó chịu, hơn nữa hạt châu kia đẳng cấp quá thấp, xấu xí, ta chỉ thích cái này.
Nàng giơ bộ trong tay lên.
Đinh Linh Nhi nhẹ khẽ cười nói:
– Thủy Tiên muội tử là Hải Tàng gì chưa thấy qua, tự nhiên chướng mắt thứ phẩm như vậy, lấy cái nàng chọn đi.