Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2689: Chiến đấu thanh đồng cổ đài (2)



Trên trận chiến, Trần Chung Hi quát to:

– Ta dùng thanh đồng cổ đài chiến đấu đánh chết nó, sáu người các ngươi lui ra đi.

Hắn cũng phát hiện bò cạp cường hoành, kế hoạch lúc trước không dùng được.

Sáu người liên tục gật đầu.

Uống!

Trần Chung Hi bấm niệm pháp quyết, các loại ấn ký hiện ra trên bình đài, phát ra âm thanh viễn cổ, giống như thiên quân vạn mã vượt qua thời không mà đến.

Ken két cạc cạc!

Trên người bò cạp nghiền nát lợi hại, nhao nhao sụp đổ, sáu người đổ mồ hôi như mưa.

– Lui!

Trần Chung Hi hét lớn một tiếng, cuối cùng vỗ vào chiến đài.

Ông ông ông!

Thanh đồng cổ đài biến lớn vài lần, mạnh mà đè xuống, rốt cục đánh nát tất cả phòng ngự, nện thẳng vào người bò cạp, khảm vào mặt đất.

Ầm ầm!

Đại địa nổ mạnh, phòng ốc ở xa chấn động, trực tiếp oanh sập không ít.

Sáu người này nhanh chóng rút lui mấy trăm trượng, cũng không có bị lực phản chấn cuối cùng ảnh hưởng.

– Đánh chết sao?

Trong lòng không ít người tự hỏi, xuyên thấu qua khói đặc cuồn cuộn, lại bị thanh đồng cổ đài ngăn cản thần thức, không cách nào dò xét tra rõ ràng.

Lý Vân Tiêu cũng có chút giật mình, thanh đồng cổ đài kia vừa rồi bộc lộ lực lượng dị thường, trạng thái trước mặt là huyền khí chưa mở niêm phong.

– Bình đài này chắc là trận khí.

Hắn suy đoán nói.

Người bên ngoài lúc này mới nhìn thấy con bò cạp đã bị nện nhão nhoẹt, có không ít độc khí quấn quanh thi thể, không có tản ra, hơn nữa cũng không tiêu tán.

– Tốt, tốt!

Vạn Nhất Thiên đi đầu vỗ tay, khen:

– Đại trưởng lão kỳ khai đắc thắng, Lăng Bạch Y nếu như sợ chết, không dám tự mình hiện thân thì biến thành trò cười của thiên hạ.

Bò cạp đã xuất hiện, Lăng Bạch Y hơn phân nửa là đến. Hắn đã đến thì sẽ không rời đi, tất nhiên sẽ có một hồi tử chiến.

Mọi người cũng thấp giọng nghị luận với nhau, yêu thú cửu giai mạnh mẽ như vậy đã bị đánh chết, hơn nữa là nhờ vào uy lực trận pháp, nếu phát huy toàn bộ, Lăng Bạch Y chưa chắc là đối thủ.

Tất cả bắt đầu suy đoán, Lăng Bạch Y đến không có hiện thân.

Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, mở miệng quát:

– Coi chừng! Trong thi thể bò cạp có cái gì đó!

Toàn thân Trần Chung Hi run rẩy lên, vội vàng nhìn xuống.

Một đám sương mù màu vàng từ trong người của nó tuôn ra ngoài, không ngừng mở rộng.

– Độc tố?

Trong lòng của hắn cả kinh, vội vàng lăng không một trảo, lập tức ngăn cách một phương không gian, ngăn cản độc tố khuếch tán ra ngoài.

Lý Vân Tiêu vừa la lên đã bạo lộ vị trí của mình, dẫn tới rất nhiều cường giả nhìn lên trời, nhìn qua hư vô.

Rất nhiều người cảm thấy nội tâm giật mình, biết rất rõ ràng đó là ai, nhưng cho dù thần thức quét như thế nào đều không cảm giác được nửa phần dị thường.

Sắc mặt Lý Dật lập tức tái nhợt, trong đôi mắt bắn ra hàn ý, mười ngón bóp chặt, cắn răng nói:

– Lý Vân Tiêu!

– Không tốt, không phải độc tố!

Trần Chung Hi đột nhiên quát:

– Là yêu thú!

Tất cả mọi người giật mình nhìn qua, năm ngón tay Trần Chung Hi run rẩy, sương mù màu vàng sắp tuôn ra.

Trần Chung Hi quát:

– Lại ra tay phong bế thứ này, độc của nó hơn xa con bò cạp.

Sáu người ở xa xa cả kinh, lập tức lao tới, liên hợp nhau tọa thành kết giới.

Ông ông ông!

Ánh sáng màu xanh lắc lư lợi hại, hơn nữa trở nên ảm đạm, xuyên thấu qua hào quang mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt như thủy tinh nhìn chằm chằm làm cho người sởn hết cả gai ốc.

Thân thể yêu thú hoàn toàn lộ ra, chính là con ong vàng cao vài trượng.

Trong cơ thể bò cạp có ong vàng? Hơn nữa nhìn qua còn lợi hại hơn.

Tất cả mọi người không nghĩ ra đây là chuyện gì.

Trần Chung Hi lạnh giọng nói:

– Nhưng chỉ chết thêm một lần mà thôi.

Năm ngón tay hắn mở ra, thanh đồng chiến đài bay lên, chiến đài biến lớn nện thẳng vào ong vàng.

Không chỉ có như thế, một chiêu này đã thấu hiệu quả, linh khí từ bốn phía đang hội tụ lại nhanh chóng, có thể nhìn thấy cảnh tượng này bằng mắt thường, phía trên càng khắc phù văn rất sống động, rất là linh tính.

Ầm ầm!

Chiến đài đè xuống, con ong vàng bị đánh khảm vào mặt đất, trực tiếp bị đè ép, nó nối gót theo sau con bò cạp.

– Chết sạch rồi sao?

Trong lòng Trần Chung Hi đang cẩn thận suy nghĩ và quan sát, hắn không rõ con ong vàng còn sống hay không, chắc không có khả năng còn sống, hơn nữa thân thể đã bị đè nát, làm gì còn thứ gì nữa chứ.

– Hừ, tiểu xiếc ngây thơ!

Vạn Nhất Thiên lạnh lùng nhìn qua hư không, nhìn vị trí con bò cạp rơi xuống, lực lượng không gian vẫn đang vận động.

– Có bản lĩnh thì hiện thân chiến một trận, ném mấy con yêu thú thí tính toán là bản lĩnh gì chứ!

Hắn khinh thường cười rộ lên, nhưng mà ánh mắt rất lăng lệ, hoàn toàn không có chút thần sắc khinh thị nào cả.

Nơi đó trừ lực lượng không gian đang hoạt động, lại không có bất kỳ phản ứng, giống như Lăng Bạch Y cố ý mở ra thông đạo ném bò cạp ra là xong.

Đinh Sơn cau mày nói:

– Chẳng lẽ Lăng Bạch Y thật không dám hiện thân?

Hàn Quân Đình cười nói:

– Chuyện này không thể nào. Đinh Sơn hội trưởng bước vào siêu phàm nhập thánh, người trong thiên hạ đều biết, Lăng Bạch Y cho dù là phong hào Võ Đế cũng phải nghĩ kỹ mới được.

Đinh Sơn hừ lạnh một tiếng, lườm Hàn Quân Đình, nói:

– Nếu nói Lăng Bạch Y thật sự bị dọa chạy, cũng chỉ có thế lực sau lưng đại chưởng quỹ mà thôi.

Hàn Quân Đình cười xấu hổ.

Những lời này dẫn tới tất cả mọi người suy đoán, dù sao Tinh Nguyệt Trai quá mức thần bí, người biết rõ thế lực sau lưng nó rất ít.

– Không biết hai vị đại nhân có biết thế lực sau lưng Tinh Nguyệt Trai không?

Có võ giả bên dưới nhìn qua Minh Chân Minh Kiến hỏi thăm một câu.

Người chung quanh đều vãnh tai lắng nghe.

Minh Chân cười nói:

– Ha ha, hai chúng ta tự nhiên biết rõ, nhưng mà không thể nói rõ, thế lực sau lưng nó hai chúng ta không đắc tội nổi đâu.

Tên võ giả kia sững sờ nói:

– Thực sự khủng bố như vậy sao? Dùng thực lực của hai vị đại nhân cũng không dám nói?

Minh Chân nói:

– Ta đã không nói, dĩ nhiên là sẽ không nói. Có thể trong thời gian ngắn ngủi bồi dưỡng ra tồn tại như Tinh Nguyệt Trai, cả Thiên Võ Giới chỉ có mấy nhà, tự đánh giá đi.

Sắc mặt người nọ biến hóa, sau đó gật đầu nói:

– Thì ra là thế. Hai vị đại nhân cho rằng Lăng Bạch Y sẽ tới hay không?

Minh Chân cười nói:

– Ngươi sẽ biết nhanh thôi!

Lúc này có võ giả phiền muộn cũng biết hơn phân nửa không hỏi ra cái gì cho nên không hỏi nữa.

– Con ong vàng kia hình như là…

Đột nhiên một gã võ giả kinh ngạc kêu lên, hắn sững sờ một chút sau đó ánh mắt sợ hãi, dường như chứng minh suy nghĩ trong lòng của mình là đúng, thân thể run lên như cầy sấy.

Tên võ giả kia ở xa nhưng giọng nói cũng không nhỏ, lập tức dẫn tới nhiều người chú ý.

– Như thế nào, con ong vàng kia có gì kỳ quáo hay sao?

Có võ giả bên cạnh hỏi hắn:

– Chẳng lẽ ngươi nhận ra nó là gì sao? Nhưng mà cho dù mạnh hơn nữa thì nó cũng đã chết rồi.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.