– Đều động thủ, hắn bị hồn loại của ta khống chế, bại vong là chuyện sớm muộn!
Tiếng nói của Bạch Lăng Nguyệt lạnh lùng:
– Ca ca đáng chết, sắp chết còn giãy dụa vô vị làm cái gì, là muốn chết càng khó coi hơn hay sao?
Đột nhiên xương trắng hiện ra, từng hoa lửa hiện ra trước người của hắn.
Vô số hồ điệp bay vòng quanh hoa lửa, mấy trăm ngàn con vỗ cánh thật nhanh.
– Bát hoang hỏa long, sinh diệt!
Rống!
Quyển lửa hóa rồng, thu nạp tất cả hồ điệp vào bên trong, chúng không ngừng xoay tròn trên trời. Tám đạo hỏa long lăng không hiện ra, bộ dáng dữ tợn.
Đột nhiên một ánh lửa bổ ra, trong đó có thanh ngọc xích không ngừng xoay tròn, vô số phù văn hiện ra.
Lúc này ngọc xích không ngừng biến hóa, ngưng tụ thành cây cầu hình vòm quét qua không trung.
Tám đạo hỏa long quét qua cây cầu, trực tiếp bơi ra xa, biến mất trong ánh trăng.
– Là ai?
Bạch Lăng Nguyệt kinh sợ không thôi, quát lên.
– Chậc chậc, long bảo bảo thật nghe lời đấy.
Không có ngọc thoáng một phát từ không trung xuất hiện, đem ngọc xích thu hồi, mang theo vui vẻ.
Bạch Lăng Nguyệt tức giận:
– Ngọc công tử, ngươi biết mình đang làm cái gì hay không?
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nói:
– Tự nhiên biết rõ.
Bạch Lăng Nguyệt lạnh giọng nói:
– Ta nhìn ngươi cũng không biết, hành động này của ngươi sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho Đoan Mộc thế gia đấy.
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc trong nháy mắt biến thành lạnh giá, lạnh lùng nói:
– Cục trường đại nhân đang bức ta giết ngươi đấy!
Trong mắt của hắn bắn ra tinh quang sáng ngời, sát khí ngưng tụ trên thân thể.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên cũng khó coi, quát:
– Ngọc công tử, thương minh hình như chưa bao giờ đắc tội với các hạ.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Tất nhiên là không có, nhưng các ngươi dùng bốn đánh một, còn cộng thêm đánh lén, bổn công tử thật sự có chút nhìn không được. Không bằng chuyện hôm nay như vậy đi, đánh cũng đánh, mọi người đường ai nấy đi, thù hận lúc trước xóa bỏ, thế nào?
Bạch Lăng Nguyệt giận quá thành cười, nói:
– Đoan Mộc Hữu Ngọc, ngươi đang muốn bị chê cười đấy! Nhất Thiên đại nhân, Đoan Mộc Hữu Ngọc giao cho ta, các ngươi nhanh chóng lấy mạng Lăng Bạch Y đi!
Bàn tay xương trắng của hắn đánh ra một trảo, quạt lông hiện ra lần nữa, thả người bay thẳng về phía Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười lạnh nói:
– Cánh tay cục trường đại nhân đã biến thành xương trắng còn dốc sức liều mạng như vậy, tinh thần đáng khen.
Một tay điểm về phía trước, ngọc xích hiện ra.
Bạch Lăng Nguyệt bị xuyên thấu qua thân thể, hắn thất bại.
Bốn phía xuất hiện hào quang kinh người, sau đó tấm kính tám mặt cực lớn hiện ra, sừng sững trên bầu trời, vây quanh lấy hắn.
Thân ảnh Đoan Mộc Hữu Ngọc xuất hiện trước mặt kính, lạnh nhạt nói:
– Bổn công tử không muốn để Lăng Bạch Y chết như vậy, cho nên đành phải ra tay vây khốn các ngươi thôi.
– Vậy cũng phải vây khốn được mới được.
Bạch Lăng Nguyệt tức quát một tiếng, quạt lông tiến quân thần tốc đánh vào mặt kính, nơi này biến thành hư vô sâu không thấy đáy.
– Đáng chết!
Tâm thần của hắn xuất hiện điềm báo nguy hiểm, phi thân bay lên cao.
Thân thể của hắn không ngừng xoay tròn trên không trung, có vô số lông vũ bay ra, nó giống như bông tuyết bay đầy trời.
Bạch Lăng Nguyệt lạnh giọng nói:
– Thiên lạc vũ!
Những lông vũ này thoáng cái biến thành lăng lệ, quấn lấy tám mặt kính.
Phanh! Phanh! Phanh!
Không ngừng có âm thanh mặt kính nghiền nát vang lên, cả thiên địa lúc này bị lông vũ hãm vào mặt kính, xoắn giết vạn vật.
– Ai, động thủ thật không thú vị.
Mặt kính tám mặt vừa vỡ, thân ảnh Đoan Mộc Hữu Ngọc xuất hiện, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, kết thành bàn tay lớn đập tới.
Ầm ầm!
Chưởng ấn đi qua, lông vũ bị đánh tan toàn bộ.
Quạt lông trong tay Bạch Lăng Nguyệt không ngừng xoay tròn.
Bành!
Tiếng nổ tung cực lớn, hắn phun ra một ngụm máu tươi, bị đẩy lui mấy trăm trượng, trong mắt hiện ra thần thái tức giận.
Hắn biết đây là Đoan Mộc Hữu Ngọc hạ thủ lưu tình, nếu không một chưởng vừa rồi mình không chết cũng trọng thương.
Nhưng tình cảnh này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
– Đoan Mộc Hữu Ngọc, thù hận hôm nay đã kết rồi!
Bạch Lăng Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng, tám đạo hỏa long ngưng tụ lần nữa, không ngừng xoay tròn trước người tạo ra trận thế mạnh mẽ.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nhíu mày, hắn muốn ngăn chặn Bạch Lăng Nguyệt đương nhiên dư xài, nhưng trạng thái của Lăng Bạch Y vào lúc này không đủ ngăn cản nhiều người công kích.
Ầm ầm!
Hỏa long không ngừng xoay tròn, nhao nhao đánh thẳng tới trước.
Bạch Lăng Nguyệt đặt chân trên hỏa long, hai tay kết ấn, sắc mặt âm độc.
Ai!
Đoan Mộc Hữu Ngọc ai thán một tiếng, ngọc xích trong tay bay ra nghênh đón.
Trong đám người, hai người áo đen vẫn đứng bất động, nhưng mà dư âm ảnh hưởng còn lại không ngừng đảo qua người của bọn họ.
Trữ Khả Vân nói:
– Phụ thân, Hữu Ngọc công tử đã động thủ, chúng ta cũng nên ra tay chứ?
Trữ Khả Vi nói:
– Tạm thời không cần, ở chung quanh có nhiều người chưa xuất đầu lộ diện đấy, cũng không biết bọn họ có thái độ gì.
– Có người?
Trữ Khả Vân ngạc nhiên nói:
– Người thế nào?
Trữ Khả Vi nói:
– Có thể là ngươi của hai bên, cho nên không nên vọng động.
Trữ Khả Vân cả kinh nói:
– Vào giờ phút này có thể xem cuộc chiến, hẳn là siêu phàm nhập thánh?
Trữ Khả Vi gật đầu nói:
– Mấy người kia không rõ là xem náo nhiệt hay là có mưu đồ gì đó, chúng ta tạm thời không động thủ, tiếp tục quan sát thế nào, ta nhìn Lăng Bạch Y không dễ dàng sụp đổ như vậy đâu.
Thần thức của Trữ Khả Vân quét ra ngoài một vòng, cũng không phát hiện có tồn tại cường đại nào, trong nội tâm còn nghi vấn.
Trữ Khả Vi khẽ cười nói:
– Không cần hoài nghi, bọn họ há có thể bị ngươi phát giác ra. Những người này dường như đã quan sát chúng ta, muốn chờ chúng ta hành động đấy.
Trữ Khả Vân lúc này mới tin tưởng không nghi ngờ, nói:
– Chúng ta án binh bất động, làm cho bọn họ nghi kỵ đi.
Trữ Khả Vi nói:
– Đúng là như thế.
Trên bầu trời Lăng Bạch Y không ngừng nện vào ngực, chấn xuất ra đạo đạo linh uy, trên mặt cực kỳ thống khổ.
Đám người Vạn Nhất Thiên bị Bạch Lăng Nguyệt bị cuốn lấy, ngay cả chính mình cũng xông lên, nếu như mất đi cơ hội giết Lăng Bạch Y lần này, sợ rằng di hoạ vô cùng, thương minh khó mà dừng chân được nữa.
Hoàng Phủ Bật lãnh đạm nói:
– Không nên động thủ, chỉ cần vây khốn không cho hắn chạy là được, hồn loại của ta đã bắt đầu gia tốc thôn phệ linh hồn của hắn.
Kim sắc ngữ giả hiện ra sau lưng hắn, gương mặt dữ tợn không thôi, trong hai mắt lộ ra vẻ tham lam, lại nướt bọt chảy dọc theo khóe miệng.
Vạn Nhất Thiên cùng Đinh Sơn phân ra hai bên Lăng Bạch Y, phòng ngừa hắn đào tẩu.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Nếu có thể giết dư nghiệt này, Bật đại nhân có công đầu.
Hoàng Phủ Bật nói:
– Nhất Thiên đại nhân đừng vội vui vẻ, Lăng Bạch Y tuyệt không phải bình thường, trước khi hắn chết không được khinh thị.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Đúng vậy.
Bành!
Lăng Bạch Y nện vào ngực của mình một lần nữa, rốt cục dừng lại, cầm theo tử kiếm đứng trên không trung, vẫn không nhúc nhích.