– Công tử đã ra tay, tất cả đều chấm dứt. Trong thiên hạ không người nào có thể lật bàn cả.
Gầy đầu đà gãi gãi đầu, nói:
– Nhưng mà tình cảnh hiện tại, công tử cũng bị cuốn vào, tuy chắc chắn không có chuyện gì, nhưng một chiêu đã qua, nếu như Lăng Bạch Y không chết, đây chẳng phải đánh mất uy phong của công tử hay sao?
– Đúng vậy a đúng a!
Béo đầu đà cũng lo lắng, sắc mặt tràn đầy trách móc nặng nề nói:
– Đều do Trác Thanh Phàm, nếu như hắn không quấy nhiễu, Lăng Bạch Y hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hiện tại đúng là khó nói.
Gầy đầu đà đột nhiên vỗ đầu, cười hì hì nói:
– Tuy nói công tử thiếu nợ Vạn Nhất Thiên nhân tình, đồng ý ra tay một lần, nhưng không chuẩn công tử thấy Lăng Bạch Y không chết, thẹn quá hoá giận ra tay lần nữa cũng chưa hẳn nha! Ai quy định công tử đánh xong một quyền phải đi nha!
– Đúng đúng đúng! Nói như thế, Lăng Bạch Y chết chắc, chuyện này không thể đe dọa uy danh của công tử.
Béo đầu đà cũng đại hỉ, vỗ tay tán thưởng.
– Ra tay lần thứ hao sao? Hừ, điều này sao có thể!
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu nghĩ như thế, nếu như Ngạo Trường Không muốn ra tay hai lần, cũng sẽ không ra tay vào thơi khắc trọng yếu, mà là quang minh chính đại đánh một trận.
Ánh mắt của hắn nhìn qua trung tâm vòng xoáy, cảnh tượng dần dần rõ ràng.
Một kích của Ngạo Trường Không đương nhiên là át chủ bài cuối cùng của Vạn Nhất Thiên, sau đó thương minh không còn lực lượng ngăn cản Lăng Bạch Y rồi, sinh tử Lăng Bạch Y phải xem thái độ của cường giả ẩn nấp chung quanh.
Đây là trận chiến kinh thiên động địa, quét qua toàn bộ bắc vực, thậm chí đều hấp dẫn cường giả trong thiên hạ tới đây. Tất cả đều án binh bất động trông xem như thế nào.
Luồng khí xoáy kia không ngừng tiêu tán đi, chậm rãi xuất hiện cảnh tượng trong đó.
Ngạo Trường Không thu liễm kim quang trên người, khôi phục màu da bình thường, sắc mặt của hắn không có chút gợn sóng nào cả, cứ như vậy sừng sững trong thiên địa, lại hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, tất cả đều nín hơi nhìn qua tồn tại vô địch thiên hạ này.
Trác Thanh Phàm thì là tản mạn hơn nhiều, chiến kích bị hắn đặt lên bờ vai.
Khóe miệng của hắn mỉm cười nhưng cảnh giới vạn phần.
Hai người đều không nói gì, sau khi nhìn qua nhau, cũng chẳng muốn nhìn nhiều, ánh mắt nhìn qua Lăng Bạch Y hai người.
Hai người bị cuốn vào trong phong bạo, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nhúc nhích qua.
Bạch Lăng Nguyệt đánh một chưởng cách Lục Thương Tử Phong ba thốn, nhưng mà sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt ảm đạm không ánh sáng.
Khục!
Hắn ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi, giống như dùng toàn bộ tâm lực của hắn, đầu óc rối loạn.
– Ông trời vẫn lựa chọn đứng bên ta!
Lăng Bạch Y lạnh nhạt nói ra, Lục Thương Tử Phong kêu vang, thu hồi sáu răng kiếm, biến trở về trạng thái bình thường, sau đó biến mất.
Tiếng gió và tuyết trắng bay loạn.
Gương mặt dữ tợn kia từ từ tán đi, thân ảnh sát thần cũng biến mất, lân phiến màu tím mất đi, khôi phục bộ dáng bình thường.
Sắc mặt lúc trước bị La Ma Diễn Na bao phủ nên không rõ, giờ phút này tái nhợt như giấy, trên mặt không còn chút máu nào cả.
Áo trắng bay phất phơ trong gió, Lăng Bạch Y quay người liền muốn ly khai.
– Đứng lại! Vì cái gì không giết ta!
Bạch Lăng Nguyệt gào thét, trên mặt đầy tức giận.
– Ha ha, đệ đệ đáng thương của ta, ngươi giờ phút này có khác gì chết chứ? Lưu tính mệnh của ngươi, giống như nuôi một con chó điên, thời điểm không thú vị còn có thể dùng tìm vui, ngươi xem có tốt hay không.
Lăng Bạch Y lạnh lùng cười cười, bộ pháp của hắn không dừng lại.
– Ah!! Ta muốn giết ngươi!
Khí tức trên người Bạch Lăng Nguyệt bắt đầu cuồng bạo, lực lượng không ngừng tăng lên.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh hiện ra bên cạnh hắn, nhưng lại là Lý Dật, lo lắng nói:
– Bạch Lăng Nguyệt đại nhân, không nên mất lý trí, muốn báo thù còn nhiều thời gian!
– Cút!
Bạch Lăng Nguyệt gầm lên một tiếng, tiện tay một chưởng nhìn cũng không nhìn tựu đập đi qua.
Lý Dật hoảng hốt, hắn cảm giác nguy hiểm không ngừng sinh ra, hai tay giơ ngang muốn ngăn cản một chưởng này.
Bành!
Một chưởng này đánh hắn mất ba lít máu, thân thể bay lên cao, không ngừng bay đi như diều đứt dây.
Tuy thiên phú của hắn thiên hạ chú mục, nhưng cũng không có bao nhiêu người đặt mắt lên người của hắn, trong nháy mắt đều làm như không thấy.
– Ta cho dù chết cũng muốn đồng quy vu tận với ngươi.
Bạch Lăng Nguyệt triệt để nổi giận, lực lượng toàn thân tăng lên tới cực điểm, năm ngón tay xương trắng um tùm cầm huyền khí tiến lên.
Lăng Bạch Y dừng chân lại, dưới tiếng gió phần phật, tuyết trắng đầy trời.
– Tranh đấu vài chục năm qua, ngươi triệt để thua, thua thương tích đầy mình, ta cũng mệt mỏi.
Hắn nói khẽ:
– Nếu ngươi cũng mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt. Vĩnh biệt, đệ đệ đáng thương ah, kiếp sau không nên lại gặp ta.
Một đóa bông tuyết trước người của hắn cứng lại, kết xuất băng tinh sáu cạnh vô cùng xa hoa.
Cả thời không dường như bất động, Lăng Bạch Y giơ tay lên, một ngón tay điểm ra, cũng không có gì rực rỡ, chỉ là một đám bông tuyết trắng hình thành cánh hoa mà thôi.
– Chỉ tuyết trắng.
Đó hoa màu trắng đông cứng Lăng Bạch Nguyệt, hoàn toàn không có máu chảy xuống.
Đồng tử Bạch Lăng Nguyệt không ngừng biến lớn, trở nên bình tĩnh, trong mắt của hắn mang theo giải thoát, khóe miệng tươi cười đắng chát.
– Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ dẫm nát ngươi dưới chân.
Hứa nguyện một câu sau cùng, không cam lòng nhắm mắt, thân hình của hắn bay ngược ra phía sau, càng bay càng xa.
– A, còn không phục sao? Tính cách thật quật cường, ta chờ ngươi.
Trong mắt Lăng Bạch Y mang theo nụ cười lạnh, tuyết trắng bao phủ đầy trời, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.
Hắn dường như đi tới nơi không người, chậm rãi vượt qua Ngạo Trường Không và Trác Thanh Phàm, không có quay đầu lại.
Ba đạo thân ảnh đứng trên bầu trời, tất cả mọi người đều cảm thấy nội tâm kích động khó hiểu.
Ba người mạnh nhất trong thập đại phong hào Võ Đế, một màn này có lẽ cả đời khó gặp.
Không có người nào nhúc nhích, không có một tia âm thanh, chỉ có Lăng Bạch Y di động như tơ liễu, như tuyết trắng, giống như Bạch Lăng Nguyệt bay đi càng xa không quan tâm tới tất cả.
– Hô, rốt cuộc sát nhân cuồng ma đã rời đi, rất sợ đó nha.
Trác Thanh Phàm bộ dáng như trút được gánh nặng, vỗ ngực một cái. Hắn thu hồi ánh mắt, cười nói:
– Trường Không huynh, một quyền vừa rồi đúng là mạnh mẽ nha, thiếu chút nữa giết ta rồi. Có hứng thú đi uống hai chén rồi ăn bánh bao áp không?
– Không có hứng thú.
Ngạo Trường Không phất tay áo rời đi, giống như chẳng muốn nhìn chuyện còn lại.
– Công tử, chờ ta một chút!
Béo gầy đầu đà kinh hô sau đó hóa thành hào quang bay đi, bay theo sau lưng Ngạo Trường Không, trong miệng còn đang không ngừng nói thầm cái gì đó, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu thở ra một hơi, Ngạo Trường Không từ đầu đến cuối không có nhìn hắn, đó là cảm giác khinh miệt không hề che dấu. Nguyên do rất đơn giản, giờ phút này hắn còn chưa có thực lực để người ta nhìn thẳng.