Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2722: Thâm thù đại hận



Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi lơ đãng, luận dung nhan, Hàn Quân Đình đã không kém Khúc Hồng Nhan, nhưng mà thiếu khí chất tuyệt đại thiên kiêu, thiên cổ giai nhân.

– Vân Tiêu công tử, sư tôn ta chờ đã lâu.

Hàn Quân Đình mở miệng nói ra, giọng nói không còn khàn khàn như lúc trước, thập phần dễ nghe thoải mái dễ chịu, làm cho Vạn Nhất Thiên cùng Tô Liên Y cảm thấy không thích ứng.

Lý Vân Tiêu ôm quyền nói:

– Đã quấy rầy!

Hắn giơ chân bước lên phía trước, bộ pháp thật chậm, mỗi khi đi rất cẩn thận.

Hàn Quân Đình nói:

– Nhất Thiên đại nhân cùng Liên Y tỷ tỷ cũng tới đi.

Vạn Nhất Thiên cùng Tô Liên Y phục hồi tinh thần lại, hai người vội vàng đi theo sau lưng Lý Vân Tiêu.

Hàn Quân Đình dẫn đường phía trước, cửu trọng thiên ba lâu chính là một kiện không gian huyền khí, trong đó vô cùng rộng rãi, một tòa nhà lung linh hiện ra ngay trước mặt.

Bốn phía có mây trắng lượn lờ, còn có nghê hồng lập loè trong đó, một cây cầu bắc ngang nam bắc.

Sau khi đi qua cây cầu, cảnh sắc trước mặt biến đổi, ba người đứng đối diện tòa lâu, bên trong là tấm bình phong phỉ thủy, phía sau mơ hồ có người đánh đàn.

– Sư phó, Lý Vân Tiêu đến.

Hàn Quân Đình cung kính lui qua bên cạnh bình phong, cẩn thận hầu hạ.

– Ngươi… Đến.

Sau an tĩnh ngắn ngủi, sau tấm bình phong có tiếng nữ tử cười, tiếng cười chẳng khác gì âm thanh êm tai nhât thế gian.

– Ách, nhiều năm không gặp, ngươi có khỏe không?

Lý Vân Tiêu không biết nên đáp lại thế nào, lẳng lặng hỏi.

– Ngươi cảm thấy thế nào?

Giọng nói vang lên, mang theo ý tứ trách cứ.

– Ách, tham ăn ngủ ngon tốt, hơn nữa tin thần rất khá.

Lý Vân Tiêu muốn một hồi, tao hạ đầu đáp.

Vạn Nhất Thiên cùng Tô Liên Y im lặng, đột nhiên bọn họ hối hận vì theo cùng.

Đây hoàn toàn là tình nhân cũ gặp mặt, chính mình đi theo làm vì, làm bóng đèn sao?

Nhưng hiện tại đã không thích hợp lui nữa, chỉ có thể kiên trì mà thôi.

– Hừ!

Giọng nói mang theo tiếng trách cứ, nói:

– Những năm này ngươi mới có thể ăn ngon ngủ giỏi.

Lý Vân Tiêu xấu hổ cười cười, nói:

– Xem như cũng được, lần này mục đích chủ yếu của ta là bảo Hàn Quân Đình nói cho ngươi biết. Chuyện lúc trước tạm thời không đề cập tới, Lạc Vân Thường cũng là đệ tử của ngươi, hiện tại tình cảnh thập phần nguy hiểm, mong ngươi hóa giải nguy cơ trước mắt đi.

– Chuyện Vân Thường ta đã nghe Quân Đình cáo tri. Nhưng ngươi tới gặp ta, chỉ nói như vậy hay sao? Ngay cả gặp mặt ta cũng không gặp?

Giọng nói vang lên mang theo hàn ý.

Lý Vân Tiêu hai tay đổ đổ mồ hôi, khẩn trương nói:

– Tất nhiên là muốn gặp. nhưng mà bình phong phỉ thủy thật cổ quái, ngăn cản thần thức và đồng thuật của ta nha.

Giọng nói kia nói:

– Vậy ngươi không thể tiến lên đây, vượt qua bình phong gặp ta?

Trong giọng nói mang theo nét kiều diễm, vận luật mềm mại như rót vào tâm thần con người.

Ngay cả nữ tử như Tô Liên Y cũng cảm thấy tim đập nhanh và xấu hổ.

Vạn Nhất Thiên nghe xong àng có phản ứng, vội vàng vận công áp chế cảm xúc của mình, khí huyết sôi trào mới phản ứng lại.

Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo một tia mê ly, nói:

– Tốt, ta liền vượt qua bình phong gặp ngươi.

Hắn giơ chân tiến lên bậc thang đá, đi mỗi bước đều mang theo áp lực nặng nề.

– Ai, ta đột nhiên cảm thấy, tương kiến không bằng không gặp.

Lý Vân Tiêu thở dài, hắn còn kém bước cuối cùng thì dừng lại.

– Vì sao?!

Giọng nói mang theo ý dồn dập, mang theo giận dữ, thân ảnh phía sau bình phong chập chờn.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ta sợ gặp rồi sẽ thất vọng.

– Cái gì?

Giọng nói mang theo run rẩy.

Trong mắt Hàn Quân Đình có dị sắc nổi lên, nhưng rất nhanh đã biến thành giận dữ, quát:

– Lý Vân Tiêu, ngươi có ý gì?

– Bỏ đi, ta đi gặp là được!

Lý Vân Tiêu thở dài, dường như lấy hết dũng khí vượt qua tấm bình phong đó.

Sau khi nhìn thấy gương mặt bình thường tới cực điểm, trong mắt tràn đầy sắc mặt giận dữ, khóe miệng cười lạnh.

Một thanh kiếm lạnh như băng lập tức đâm qua trái tim của Lý Vân Tiêu!

Xùy!

Tiếng kiếm đâm tới không chút tiếng động nào cả, máu tươi nhiễm đỏ áo bào của Lý Vân Tiêu.

Xùy!

Xùy!

Lại là âm thanh kiếm đâm lần thứ hai vang lên, song kiếm trong tay Hàn Quân Đình lập tức đâm vào sau lưng Lý Vân Tiêu, đâm xuyên qua phía trước!

A?

Nhìn thấy biến cố này Vạn Nhất Thiên cùng Tô Liên Y quá sợ hãi, mặc dù không rõ xảy ra chuyện gì nhưng biết đã trúng kế.

Hai người đang muốn động thủ, quanh hơn xuất hiện hiện hơn mười bón người, đều là những tử mặc cung trang, bọn họ mặt lạnh tới cực điểm.

Hơn mười kiếm ý lạnh như băng từ trong bọn họ bắn ra ngoài.

Vị trí của mỗi người rất tốt, hiển nhiên là tổ hợp kiếm ý rất mạnh, muốn áp chế chết hai người.

– A, ha ha.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu cười, bởi vì mất máu quá nhiều, gương mặt trở nên tái nhợt, hắn cười quái dị, nói:

– Hồng Nhan, sao ngươi biến thành khó coi như vậy!

Nàng kia tức giận:

– Cổ Phi Dương, mắt ngươi mù rồi! Bổn tọa cũng không phải là cung chủ đại nhân, ta và ngươi cũng có duyên gặp vài lần, chẳng lẽ ngươi quên Huyền Nữ bên cạnh cung chủ đại nhân sao?

Giọng nói của nàng kia bén nhọn, không còn êm tai như trước kia.

– Ah, thì ra là thế. Khó trách có thể đàn ra tiếng đàn mỹ diệu như thế, lại có thể bắt chước giống như đúc. Hù chết ta, ta còn cho rằng Hồng Nhan biến thành quái dị như thế đấy.

Lý Vân Tiêu thở ra một hơi..

– Giận a, đáng chết!

Huyền Nữ giận dữ, rút thanh kiếm đang đâm vào tim của hắn..

Lý Vân Tiêu không ngừng run rẩy, gương mặt vặn vẹo biến hình.

Cho dù là nữ tử nào bị người ta nói là xấu xí, đều dốc sức liều mạng. Huống chi nàng sống an nhàn sung sướng, cho tới bây giờ vẫn cao cao tại thượng, ai dám nói nàng xấu.

Hàn Quân Đình cũng lạnh lùng nói:

– Lý Vân Tiêu, tới thời điểm này vẫn lạnh lùng như vậy, ta cũng phải bội phục ngươi đấy. Xem ra trên người của ngươi có ưu điểm đấy, nhưng muốn làm sư tôn ta ưa thích, ngươi còn chưa đủ, cũng không xứng, vĩnh viễn đều không xứng!

Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng mang theo tức giận, dường như có thù hận không cùng, hai tay cầm chặt song kiếm, da thịt của hắn có máu tươi chảy dài..

– Giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, đám nữ nhân các ngươi thật tàn nhẫn, đều hận không thể ăn sống tươi nuốt sống thịt của ta, ta đắc tội các ngươi ở đâu?

Lý Vân Tiêu đau nhức gương mặt biến hình, hắn vẫn cau mày, sắc mặt tức giận.

Ha ha ha!

Hàn Quân Đình cười ha hả, dường như biến thành điên cuồng, giọng căm hận nói:

– Có thâm cừu đại hận gì? Làm cho sư tôn ta bị tổn thương chính là thâm cừu đại hận, một vạn lần chết cũng không bù nổi.

Lý Vân Tiêu mắng:

– Mẹ của ngươi, đồ biến thái này, chuyện giữa ta và sư tôn của ngươi liên quan gì ngươi? Hồng Nhan không lên tiếng, ngươi lên tiếng làm cái rắm gì?

Hàn Quân Đình giận dữ, hai kiếm trong tay quấy lợi hại hơn, cắt lấy thịt của Lý Vân Tiêu.

Huyền Nữ có chút nhìn không được, nói:

– Quân Đình đủ rồi, không nên tra tấn hắn, trực tiếp tiễn hắn quy thiên!

Xùy!

Nàng rút kiếm ra chém vào đầu của Lý Vân Tiêu, lập tức máu tươi bắn ra như suối, cao tới ba mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.