Không chỉ có như thế, trong đó khắc một trăm tọa độ không gian vĩnh cửu, không ít căn bản đã không tồn tại trong thiên địa. Bọn họ cẩn thận cân nhắc vẫn chọn ra sáu tọa độ có khả năng nhất.
- Rất nhiều tọa độ trên cái chung này đã biến mất, hẳn là những nhữn không gian này giống như cực bắc tiểu băng thiên, đã sớm chôn vùi trong Thiên Võ Giới. Cái chung này quá cổ xưa, cũng không biết lúc truyền tống có mất đi hiệu lực hay không.
Viên Cao Hàn lo lắng nói ra.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thâm u thủy kính thế chính là nơi trục xuất của người Vô Tình Tông, hơn phân nửa vẫn dùng được. Ta chỉ sợ truyền tống vào trong hư vô biến mất, vậy phiền toái lớn, may mà có Nặc Á Chi Chu trong tay chúng ta, mặc dù phí nhiều công sức vẫn có thể thoát ra được.
Hai người thương định một hồi, liền chế định ra nhiều phương án, bắt đầu hành động.
Đột nhiên nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ động, ánh mắt nhìn qua xa xa, cười hắc hắc nói:
- Không cần mù mờ ném đá qua sông dò đường như vậy.
Ở mặt biển xa xa có một đạo độn quang bay tới đây, phập phồng bất định, có đôi khi còn rơi vào trong biển cả.
Viên Cao Hàn cũng trông thấy, cả kinh nói:
- Mục Chinh!
Độn quang từ xa bay tới chính là Mục Chinh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, có cảm giác như dầu cạn đèn tắt.
- Vân thiếu cứu ta.
Mục Chinh trông thấy chiến hạm cửu giai, cũng đồng thời trông thấy người trên thân hạm, lúc này đại hỉ kêu lên.
Không đợi Lý Vân Tiêu đáp lại, hắn cố hết sức bình sinh lao thẳng tới phía trước, thoáng cái bay vào trong thân chiến hạm, trực tiếp nằm trên mặt biển thở dốc.
Lý Vân Tiêu thuận tiện đưa mắt nhìn qua, thần thức của hắn đảo qua nơi này, trừ Mục Chinh ra không còn người khác, nói:
- Mấy trưởng lão khác đâu rồi?
Toàn thân Mục Chinh đều là nước, sắc mặt của hắn không có một chút máu nào cả, thở dốc nói:
- Văn, Văn Xương hơn phân nửa đã chết. Nhất Trận, Nhất Quân đã... Tẩu tán.
- Ah? Mục Văn Xương trưởng lão chết sao?
Lý Vân Tiêu thở dài nói:
- Thanh hắc đao ta vốn trả lại cho hắn, ai ngờ trong chớp mắt người mất vật còn, chỉ có thể giữ lại cho mình sử dụng.
Trong tay hắn hắc mang lóe lên, thanh chiến đao sau đó biến mất.
Mục Chinh: "..."
Viên Cao Hàn cười nói:
- Để cho ta đoán xem, nhất định là Cảnh Thất truy đuổi bốn người các ngươi, Mục Văn Xương động thân đi ra, hắn dùng thân chiến đấu tới chết tranh thủ thời gian cho các ngươi chạy. Mà các ngươi vì gia tăng cơ hội sống sót nên chạy ra các hướng, có đúng hay không?
Mục Chinh nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới gật đầu nói:
- Đúng là như thế. Văn Xương chạy chậm, bị Cảnh Thất đuổi theo, hơn nữa thân thể trúng đại tuyệt diệt ngũ độc, là người phải chêt.
Trong mắt của hắn vẫn còn hoảng sợ, nói:
- Thực lực Cảnh Thất quá kinh khủng.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ, tuy người Mục gia này thiên tính lương bạc, nhân tình lãnh đạm, nhưng hiệu suất làm việc cực cao. Nếu không như thế, đổi lại một ít người lề mề, sợ rằng không thoát được người nào cả.
Viên Cao Hàn cười nói:
- Đại nhân không cần sợ, đã lên thuyền của chúng ta, chúng ta tự nhiên không đứng ngoài quan sát. Thực lực Cảnh Thất khủng bố, nơi này còn có tồn tại kinh khủng hơn đấy.
Toàn thân Mục Chinh run lên, sợ hãi nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Nhớ tới một kiếm kinh thiên động địa kia, cả đời này của hắn khó quên được.
Lúc trước không lâu mình còn động thủ với người ta, càng tập kết bốn người khác vây công, nếu không phải đối phương vội vã chạy đi cứu người, sợ rằng năm người bọn họ đã nằm dưới đáy biển.
- Trước kia có chỗ đắc tội, mong Vân thiếu không nên trách móc. Nghĩ tới tình cảm chúng ta ở lưỡng giới sơn...
Mục Chinh lập tức xin lỗi thành khẩn, hơn nữa bắt đầu nhắc tới chuyện liên thủ đối địch.
Lý Vân Tiêu im lặng, phất tay ngắt lời nói:
- Ngừng ngừng ngừng, Mục Chinh đại nhân nói gì ta hiểu. Ta và ngươi đã từng đồng sanh cộng tử, hữu nghị sâu xa. Yên tâm đi, ngươi lên thuyền này ta sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng nếu đại nhân còn có dị tâm, dưới kiếm bản thiếu gia sẽ không lưu người.
- Không có, nhất định sẽ không!
Mục Chinh vội vàng cam đoan, nội tâm rốt cục thở ra một hơi, thầm nghĩ cuối cùng vẫn nhặt được một cái mạng. Có hắn bảo hộ, cho dù Cảnh Thất đuổi tới cũng không làm được gì.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy thì tốt rồi, ta vừa vặn có một số việc làm phiền đại nhân đấy.
Mục Chinh nói:
- Là chuyện thâm u thủy kính sao. Yên tâm, chỉ cần có Vô Tình Chung thì bao trên người ta.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thâm u thủy kính là thứ nhất, còn có chuyện không rõ ràng cần thỉnh giáo đại nhân. Thiên minh là tổ chức như thế nào?
Toàn thân Mục Chinh run lên, cả kinh nói:
- Ngươi làm sao biết thiên minh?
Nhưng nghĩ lại, mình cũng từng đề cập, Lý Vân Tiêu hơn phân nửa cũng nghe ra một ít tiếng gió, cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Hắn thở dài:
- Ai, nếu Vân thiếu hỏi, ta tất nhiên sẽ nói hết. Thiên minh chính là tổ chức kết minh giữa các thế gia lánh đời với nhau, mục đích là xưng bá đại lục, chiếm cứ các linh sơn bảo địa tài nguyên phong phú. Những năm gần đây hải ngoại tài nguyên giảm nhiều, rất nhiều tông môn lánh đời đã sớm rục rịch.
Viên Cao Hàn tức giận:
- Chê cười! Tứ hải tài nguyên vô cùng vô tận, tại sao khô kiệt chứ! Vẻn vẹn chỉ ở cái hải vực gần đây đã mạnh hơn không ít tông môn rồi. Ta xem ra dã tâm cũng lớn lên, muốn xưng bá đại lục mà thôi.
Mục Chinh đỏ mặt lên, nói:
- Tình hình cụ thể trong đó ta cũng không biết được, đại khái chính là có tổ chức như thế.
Viên Cao Hàn nói:
- Thiên minh gồm những thành viên nào? Mục gia cũng tham gia nha, Mục gia so sánh với Thi Sát Tông thì như thế nào?
Mục Chinh nói:
- Thiên minh lúc này có mười ba phái kết minh, gồm Mục gia ta, Thi Sát Tông, còn có Vô Tình Tông, Vô Tướng tông, Quy gia đều tham gia. Về phần so sánh thực lực, hừ, Thi Sát Tông tuy mạnh nhưng cũng không thể đánh đồng với Quy gia chúng ta.
Lý Vân Tiêu biết rõ đây là bệnh của bọn chúng, cũng lười nói móc châm chọc, theo hắn xem ra, Mục gia hơn phân nửa cũng giống như Thi Sát Tông. Nếu không cũng chẳng chênh lệch nhiều, Cảnh Thất cũng không dám không kiêng nể gì cả giết mấy người bọn họ.
Sắc mặt Viên Cao Hàn ngưng trọng nói:
- Còn có mười hai nhà thực lực như thế nào? Thiên minh do ai chủ đạo?
Mục Chinh cau mày nói:
- Thực lực cao thấp không đều, nhưng đều cũng không tệ lắm. Như Vô Tình Tông ba phái này thực lực xem như kế cuối. Về phần đứng đầu thiên minh là ai thì không biết.
Lý Vân Tiêu hiếu kỳ nói:
- Cái gì gọi là ngươi cũng không biết là ai, chẳng lẽ không phải người mười bảy phái các ngươi sao?
Mục Chinh lắc đầu nói:
- Không biết. Chúng ta chỉ biết hắn được xưng là Thiên giả.
- Thiên giả? Khẩu khí thật là lớn!
Viên Cao Hàn cười mắng:
- Thật sự là không biết trời cao đất rộng!
Sắc mặt Mục Chinh biến hóa, lạnh lùng nói:
- Nếu mười ba phái nguyện hiệu trung với hắn, tự nhiên là cường giả vô cùng cường đại.
Lý Vân Tiêu hồ nghi nói:
- Ý của ngươi nói, đó là người xa lạ mà các ngươi không nhận ra, lãnh đạo mười ba phái lánh đời?