Tây vực chi địa, trấn thủ Cổ Võ quốc trấn thủ Ngũ Hà Sơn, láng giềng Âm Sơ quốc, còn có giáp giới bắc vực cùng đông vực có Đông Hàn quốc, xem như ba đại đế quốc có số má trên Thiên Võ Giới.
Nhưng mặc dù ba quốc gia này, trừ Cổ Võ quốc trấn thủ Ngũ Hà sơn được Thánh Vực ủng hộ ra, thực lực hai quốc gia khác như một tòa chủ thành mà thôi, thanh danh không rõ ràng.
Mọi người nhìn cảnh vật trước mặt, cũng không phải cách cục tông môn, vừa nhìn đã thấy đây là hoàng cung.
Lý Vân Tiêu phục hồi tinh thần lại, mặc dù nơi này năm đó to lớn đại khí, bây giờ cũng đã là lịch sử.
- Cao Hàn huynh, băng tinh đâu rồi?
Viên Cao Hàn hoàn hồn, chỉ vào lối đi bên cạnh, nói:
- Ta nhớ không lầm thì tiến vào đây sẽ gặp băng tinh, còn có rất nhiều yêu hồn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đừng thổn thức, đi thôi.
Hắn đi đầu tiến vào bên trong, thần hỏa chiếu sáng và hòa tan băng cản đường.
Cực bắc băng tinh chính là băng phách tinh hoa, bị thần hỏa thiêu đốt thời gian ngắn cũng không biến hóa.
Mọi người đi xuống bậc thang bằng bạch ngọc, phù điêu hai bên tạo thành các đồ án, chúng ghi lại đại sự quốc gia, có chinh chiến, có tế tự, có quyết đấu, có tu luyện, còn có các chủng tộc huy hoàng, hiển lộ rõ ràng đây từng là quốc gia cổ.
Đi vào trăm mét trên bậc thang, Lý Vân Tiêu dừng lại.
Phía trước bị tường băng bao phủ, hỏa diễm thiêu đốt hóa khí, nhưng mà tường băng không bị nóng chảy.
- Khối băng tinh lớn như thế?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu sáng lên, mang theo hưng phấn và vui mừng.
Băng tinh này dài hơn mười trượng, đào ra có giá trị không cách nào đánh giá được.
Viên Cao Hàn lạnh lùng nói:
- Đừng cao hứng quá sớm, cẩn thận một ít, yêu hồn đuổi theo ta đang ở trong này, hơn nữa khối băng tinh này còn lớn hơn xa tưởng tượng của ngươi đấy, nó trực tiếp bao phủ không gian bên trong.
Viên Cao Hàn lúc trước tiến vào từ khe hở, cũng không có thấy quá rõ ràng. Giờ phút này thần thức xuyên thấu qua bức tưởng băng tinh, cảm nhận được không gian bên trong bị cả khối băng tinh nhét đầy.
Lý Vân Tiêu lúc này mới kịp phản ứng, đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy thật rõ ràng. Lúc này bình tĩnh lại.
- Vì cái gì trong cùng đại điện, hết lần này tới lần khác trong này có băng tinh? Sợ là không đơn giản như vậy, nếu như ta tiên liệu không sai, nơi này trừ băng tinh còn có thứ khác.
Mục Chinh phân tích nói.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chuyện này còn cần ngươi nói? Bên trong còn có rất nhiều yêu hồn.
Mục Chinh phiền muộn nói:
- Ta cũng thấy nơi này có thiên tài địa bảo hoặc là thứ gì đó sinh ra băng tinh.
Viên Cao Hàn nói:
- Các ngươi một đường tới đây có cẩn thận quan sát phù điêu hay không?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi nói là trạng thái quốc gia nơi này sao? Nơi này tồn tại rất nhiều Yêu tộc, xem ra là một quốc gia nhân yêu hỗn hợp, về sau chẳng biết tại sao nội loạn. Đáng tiếc phù điêu tới quốc vương cuối cùng kế vị thì chấm dứt.
Viên Cao Hàn gật đầu nói:
- Xem ra vấn đề nằm ở chỗ quốc vương nơi này, đáng tiếc trên bích họa có không ít chữ cỗ, căn bản không cách nào nhận ra, bằng không có thể tìm thêm tin tức.
Trên bức phù điêu cuối cùng có một quốc vương trẻ tuổi đăng cơ, tiếp nhận vạn dân triều bái.
Phía sau hắn còn có vương hậu trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người, điêu họa trông rất sống động, kỹ pháp trong đó thật đáng suy nghĩ, nhưng có thể cảm nhận được hàn ý trên người vương ậu tỏa ra.
Trong vạn dân xa xa có đại lượng Yêu tộc vây xem, hoàn toàn là bộ dáng xem náo nhiệt.
Xem ra tuy là nhân yêu hỗn hợp, nhưng Yêu tộc cũng không có thần phục vương giả quốc gia này.
Mục Chinh nói:
- Những văn tự này ta nhận ra, là kiểu chữ thông dụng thời cổ ở bắc vực, cũng không có ghi chép tin tức gì nhiều, chỉ đánh dấu tên một ít người mà thôi. Tên của quốc vương là Phong Yếu Ly, tên của vương hậu là Thủy Yên La.
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, hoảng hốt nói:
- Cái gì? Ngươi nói tên của quốc vương và vương hậu là cái gì?
Một cảm giác xúc động lan tràn trong nội tâm của hắn, tuy đã xác định nhưng hắn vẫn cảm thấy khó tin.
- Như thế nào?
Đám người Viên Cao Hàn cũng bị bộ dáng của hắn hù sợ.
Hai mắt Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Mục Chinh, vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Ngươi mới nói tên của bọn họ là gì?
Mục Chinh cũng cảm thấy kỳ quái, nói:
- Từ văn tự mà phiên dịch ra, tên là Phong Yếu Ly và Thủy Yên La. Như thế nào, có vấn đề sao? Vân thiếu có phải biết cái gì đó?
Lý Vân Tiêu ổn định tâm thần, giơ tay lên, kiếm quang lóe lên.
Lãnh kiếm băng sương hiện ra trong tay của hắn, hàn quang sáng ngời, kiếm quang thông thấu.
Ban đầu ở đông vực thành Phong Linh, Luật gia muốn chiếm lấy lãnh kiếm băng sương, cũng nói cho hắn biết lai lịch của thanh kiếm.
- Phong Yếu Ly, Thủy Yên La...
Lý Vân Tiêu thì thào tự nói, hắn nhìn qua phù điêu lần nữa, lúc này cảm thấy quỷ dị. Đặc biệt là thần sắc của Thủy Yên La, lạnh giá mà đoan trang, dường như khóe miệng còn có ý cười.
Hắn khẽ vuốt thân kiếm, căn cứ vào cách nói của Luật gia, nếu đồn đãi không sai, tàn hồn của Thủy Yên La vẫn còn trên thân kiếm của hắn.
Không chỉ có Thủy Yên La, ngay cả tàn hồn Họa Đấu cũng bị phong ấn bên trong.
Khó trách hắn nhìn qua Thủy Yên La trong phù điêu thì có cảm giác quái dị, thì ra là gặp trong kiếm ảnh rồi.
Hắn lúc này nhớ tới một sự kiện, trong mắt phải có một đạo tàn ảnh, thân thể Họa Đấu phải chìm nổi trong không gian của hắn.
Lúc này ái thê Hải Hoàng Ba Long chì đốt đèn thất tinh, trên con thú thạch sùng của nàng có tàn ảnh Họa Đấu.
Bích họa trong thông đạo cũng có nhiều thân ảnh của Họa Đấu tộc.
- Vì sao khắp nơi là Họa Đấu tộc, âm hồn bất tán ah. Chẳng lẽ thời thượng cổ có nhiều Họa Đấu tộc như vậy sao?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một chút, hắn cũng bỏ qua suy nghĩ này, chủng tộc càng cường đại thì số lượng càng thưa thớt, nếu không cân đối của thế giới sẽ bị đánh vỡ.
- Lý Vân Tiêu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi có biết cái gì sao?
Viên Cao Hàn không nhịn được lúc này nhanh chóng hỏi hắn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không có gì, chỉ cảm thấy bức họa này rất lạnh, ta nhịn không được muốn rút kiếm nhảy múa, thỏa thích tư thế tiêu sái oai hùng của ta mà thôi.
Lúc này mọi người đã có tâm tư muốn chết.
Lý Vân Tiêu cảm nhận được mọi người đang tức giận, hắn lau mồ hôi lạnh, lập tức nói lai lịch lãnh kiếm băng sương cho bọn họ nghe.
Nghe được mấy người đều trợn mắt há hốc mồm, lúc này nhìn qua kiếm trong tay của hắn.
Viên Cao Hàn nói:
- Ta vẫn cảm thấy kiếm trong tay của ngươi cổ quái, trình độ sắc bén trên đời vô song, lại thông thấu hàn triệt, trên sách cổ không ghi nửa chữ về nó, thì ra nó xuất xứ từ cực bắc Tiểu Băng thiên, mà nơi này lại có tên là Tuyết quốc.
Mục Chinh nói:
- Chuyện này trở nên đơn giản, tất nhiên sau khi loạn Họa Đấu, cả Tuyết quốc bị diệt. Vì vậy thành bộ dáng như bây giờ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mọi người nhìn kỹ những phù điêu này xem, rốt cuộc có mấy Họa Đấu?