Giọng điệu Linh Mục Địch nghiêm khắc không tha phản đối.
Mặt Lý Vân Tiêu nhăn nhó, tuy chỉ nâng cao đẳng cấp chất liệu nhưng dù sao là tăng lên thần giai, nếu thất bại thì Hồ Lô Tiểu Kim Cương sẽ báo hỏng . . .
Viên Cao Hàn siêu kích động:
- Mau, mau lấy cái đỉnh của ngươi ra, còn chờ gì nữa?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nếu Linh Mục Địch đã yên tâm để hắn luyện chế thì hơn phân nửa có nắm chắc. Lý Vân Tiêu vẫy tay một cái, Sơn Hà đỉnh hiện ra bên trên lòng bàn tay, không ngừng giải phong.
Linh Mục Địch nhìn Sơn Hà đỉnh, đăm chiêu không nói chuyện.
Lý Vân Tiêu vỗ ra một luồng thần hỏa và thần phong, lực lượng phong hỏa làm đại đỉnh xoay nhanh bắn ra muôn vàn luồng sáng.
Linh Mục Địch nhấc lên Hồ Lô Tiểu Kim Cương ném vào trong, đánh ra hai ấn ký bay vào trán Lý Vân Tiêu, Viên Cao Hàn. Trong phút chốc một dòng tin tức truyền ra từ đầu óc.
Linh Mục Địch nói:
- Cứ làm theo lời nói trong đó,ta sẽ làm trợ thụ của các ngươi, chỉ cho phép thắng, không được thua. Vì nếu thua thì ta sẽ không cho các ngươi cơ hội học tập, luyện tập.
Hai người lòng rung lên, cực kỳ cẩn thận.
Viên Cao Hàn chưa bắt đầu lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi như tắm, nếu thua thì Hồ Lô Tiểu Kim Cương sẽ hoàn toàn bị phế. Theo tin tức Linh Mục Địch truyền ra, nâng huyền khí lên thần giai nếu thất bại, không có quy tắc thập phương tu sửa thì kết quả sẽ là hoàn toàn báo hỏng, Hồ Lô Tiểu Kim Cương sẽ chết.
Hai người như tiểu học sinh làm theo từng bước, cẩn trọng luyện chế.
Ba ngày sau, đảo Thông Thiên, trong Cơ Quan các.
Rất nhanh có bóng người vụt qua bay vào trong.
Có hai, ba mươi người nhanh chóng ngồi vào ghế, chín hgưiã lầu các có một tử đỉnh bốc làn khói mờ.
Mọi người ngồi xếp bằng hai bên, nhắm mắt dươngx thần như đang chờ đợi cái gì.
Trưởng lão Mục Văn tỏ vẻ bất mãn, oán trách với trưởng lão Mục Bạch Vanh ngồi cạnh mình:
- Tộc trưởng đại nhân quá xem trọng một tiểu tử bên ngoài,kêu hai mươi chín trưởng lão chúng ta cố gắng đến quan sát giao lưu, thật khó hiểu.
Mục Bạch Vanh nhướng mày, buông xuống ấn quyết đang tu luyện, hừ lạnh một tiếng:
- Nghe nói có người bị tiểu tử kia hù sợ, khi quay về thì yêu ngôn hoặc chúng tộc trưởng, nói vô cùng kỳ diệu.
Mục Bạch Vanh liếc lên trên, cố ý vô tình nhìn Mục Nhất Thông, Mục Nhất Quân ngồi phía trên bên phải, còn có Mục Chinh ngồi phía trên bên trái.
Mặt Mục Văn lạnh băng cười khẩy nói:
- A? Có thể hù sợ mấy vị trưởng lão của Mục gia ta, xem ra tiểu tử này đúng là có chút bản lĩnh.
Mục Bạch Vanh cười nhạt, lười biếng nói:
- Ha ha ha! Đó không phải bản lĩnh mà là trò lừa đảo, đáng thương, đáng buồn thật. Ba, bốn người bị lừa làm chúng ta cũng xui xẻo theo.
Mục Văn nói:
- Vậy cũng tốt, hãy để chúng ta vạch trần tên lừa gạt này, nhưng làm vậy sẽ tổn hại nội bộ Mục gia đoàn kết.
Mục Bạch Vanh khó hiểu hỏi:
- Sao lại là tổn hại đoàn kết?
Mục Văn cười khẩy nói:
- Làm như vậy chẳng lẽ là có ba, bốn người mất hết mặt mũi, không còn mặt mũi gặp mọi người?
Mục Bạch Vanh cười to bảo:
- Ha ha ha! Đó cũng là do ba, bốn người đó gieo gió gặt bão. Thêm nữa mất mặt với người nhà có sao, cái này gọi là ngã một lần khôn ra một chút, miễn cho về sau bọn họ đi ra bên ngoài mất mặt, khi đó mới thật sự là mất mặt, còn làm Mục gia ta cũng mất mặt.
Ba người Mục Chinh nét mặt sa sầm, không run run đang định đánh người.
Biểu tình của mọi người khác nhau, tuy đa số bất mãn bị triệu tập toàn bộ giao lưu kinh nghiệm luyện khí gì đó với người ngoài, nhưng cảm thấy Mục Văn, Mục Bạch Vanh nói chuyện hơi quá đáng.
Trưởng lão Mục Thu nói:
- Các vị đừng oán trách quá, Lý Vân Tiêu là loại nhân vật nào rất nhanh sẽ biết. Tộc trưởng đại nhân mời mọi người đến tất cả có đạo lý. Chinh trưởng lão, Lý Vân Tiêu là trưởng lão mang đến đảo Thông Thiên, có thể nói trước cho mọi người biết rốt cuộc là thần thánh phương nào không? Cũng để mọi người có chuẩn bị tinh thần.
- Đúng đúng!
Mọi người đồng ý đề nghị của Mục Thu,đều nhìn hướng Mục Chinh.
Mục Chinh đặt hai tay trên đầu gối, sửa sang lại trường bào mới lên tiếng:
- Lý Vân Tiêu là loại người nào thì ta không muốn nói nhiều, nhưng có một điều khẳng định là các vị đang ngồi đây không ai là đối thủ của hắn.
Mục Thu nhíu mày hỏi:
- Lời của Chinh trưởng lão quá võ đoán, Lý Vân Tiêu kia chẳng lẽ là siêu phàm nhập thánh?
Mục Chinh ngẫm nghĩ, nói:
- Vũ Đế trung giai cửu tinh.
- Ha ha ha!
Mục Văn cười phá lên:
- Các vị đang ngồi ở đây có sáu người thực lực đến đỉnh cửu tinh, hơn mười người là Vũ Đế trung giai cửu tinh. Chin h3d bị tiểu tử kia đánh đến ngu người sao?
Mục Chinh không nhịn được nửa, lửa giận xông lên não.
Mục Chinh bật dậy vỗ một chưởng, quát to:
- Mục Văn, bổn tọa nhịn ngươi lâu rồi!
Chưởng phong bao la lướt qua đầu mọi người đập xuống góc cuối bên trái.
Mục Văn đứng dậy:
- Hừ! Đây cũng vậy!
Mục Văn vươn cánh tay ra, năm ngón đột nhiên kéo dài, bàn tay to cỡ bồ đoàn như viên thuẫn, mặt trên khắc bát quái trận, trận phù nổi lên.
Rầm!
Chưởng của Mục Chinh vỗ vào thuẫn, trận phù tan nát, Mục Văn bị chấn bay ra Cơ Quan các.
Mục Văn cười nhạt lơ lửng trên cao, khiêu khích nói:
- Có giỏi thì đi ra đại chiến ba trăm hiệp, lão phu sớm gai mắt ngươi, nhưng không ngờ ngươi làm mất mặt đến ngoài đường, thật là sỉ nhục của Mục gia ta!
Mục Chinh lạnh lùng nói:
- Chiến ngươi không cần ba trăm hiệp, chỉ ba chiêu đủ tiễn ngươi đi nghĩa địa Mục gia gặp tổ tiên!
Hai tay Mục Chinh khép trước mặt, cánh tay toát ra vô số cương đinh phát ra sóng âm giòn vang.
Từng vòng âm luật dao động trên cánh tay Mục Chinh, có quy luật vang vọng.
- Hãy đỡ một khúc âm luật của bổn tọa, Xoa Kim Kích Thạch!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Vô số âm rung kích động, rậm rạp chồng lên nhau, nở rộ vô số sóng gợn trên không trung, khuếch tán ra ngoài lầu các, bao phủ toàn bộ thiên địa.
Tuy hướng sóng âm chủ công ở bên ngoài nhưng các trưởng lão trong Cơ Quan các đều biến sắc mặt, cảm giác màng tai đau nhói, vội vàng vận công áp chế.
Mục Văn đứng trên trời, thân hình rung theo âm luật.
Mục Văn biến sắc mặt cắn răng nói:
- Ai sợ ai?
Cánh tay như thuẫn của Mục Văn tách ra ba cái lỗ, có ba con rắn đen chui ra. Ba con rắn đen lướt trên không trung táp tới.
Nhưng chúng nó ngừng lại cách Mục Chinh ba trước, thân rắn run bần bật vặn vẹo theo âm luật dao động, chúng nó cũng không chịu nổi.
Mọi người giật mình thầm nghĩ:
- Chu Văn Hắc Thủy Xà của Văn trưởng lão là dị chủng thượng cổ, vạn kiếm khó bị thương vậy mà không chịu nổi âm luật này?
Bọn họ lùi ra sau công kích sóng âm, lỗ tai cực kỳ khó chịu, áp lực lan tràn dưới đáy lòng nhưng dù sao không ở trong phạm vi công kích, không cảm nhận được sóng âm cường đại.
Mục Bạch Vanh nghi ngờ nói:
- Xem ra tin đồn về Hắc Thủy Xà có chút khuếch đại.
Một trưởng lão khác nói:
- Người Mục gia không tập trung nghiên cứu cơ quan khôi lỗi lại đi thuần dưỡng yêu thú gì đó, lẫn lộn đầu đuôi, đi chệch đường, hèn gì thực lực rút lui.