Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Cái gì? Nhanh vậy?
Lý Vân Tiêu thầm nghi ngờ:
- Nhưng ta chưa thấy quý phái có người rời đi.
Thường Tử An cười nói:
- Tông chủ đại nhân và Tiểu Hồng cô nương thật sự đã đi. Diệu Pháp Linh Mục của Vân Tiêu công tử làm sao lão phu dám lừa gạt? Nếu công tử có hứng thì có thể đi Bích Hải Triều Thiên viếng thăm, Bích Lạc tông ta vô cùng hoan nghênh.
- Bích Hải Triều Thiên sao?
Chắc là chỗ của Bích Lạc tông.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc, nói:
- Nếu vậy xin quấy rầy.
Lý Vân Tiêu phải tìm cách đưa Tiểu Hồng đi rồi xua Đế Dạ ra, sức một mình hắn không làm được nhưng nếu có Linh Mục Địch ra tay thì sẽ có cách.
Thường Tử An sửng sốt, vốn chỉ mời lễ phép nhưng không ngờ Lý Vân Tiêu đi thật.
Ngoài mặt đối phương không lộ vẻ bất mãn gì, cực kỳ nhiệt tình cười nói:
- Ha ha ha, vậy mời Vân thiếu gia mau vào trong. Nếu tông chủ đại nhân và Tiểu Hồng cô nương mà biết sẽ rất vui.
Thường Tử An lập tức xếp người mang Lý Vân Tiêu vao chỗ Bích Lạc tông cư trú, còn gã thì vội đi liên lạc với Ân Trì.
Với thân phận, địa vị của Thường Tử An mang một người trở lại không thành vấn đề. Nhưng Lý Vân Tiêu không phải ai khác, Thường Tử An cần thông báo lên trên trước.
Lý Vân Tiêu không phải chờ lâu lập tức thấy Thường Tử An, gã vội vàng chạy tới, đầy bụng tâm sự.
Lý Vân Tiêu hỏi trước:
- Như thế nào? Hay Ân Trì không hoan nghênh t đến?
Thường Tử An sửng sốt, cười to bảo:
- Ha ha ha! Vân thiếu gia thật biết nói đùa, sao có thể?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta thấy lúc trước đại nhân thái độ bình thường, đi thông báo một lúc quay về thì vẻ mặt hoảng hốt, còn tưởng đâu Ân Trì không thích ta.
Người Thường Tử An khẽ run, mắt lóe tia kinh ngạc, cố nén lòng kinh sợ, cười lúng túng nói:
- Ha ha, làm sao có thể, làm sao có thể.
Nhưng biểu tình của Thường Tử An cực kỳ khó xem, mặt chảy mồ hôi ròng ròng.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy hết, hắn biết có điều lạ. Nhưng đối phương đã không nói thì Lý Vân Tiêu lười chọc thủng. Lý Vân Tiêu nhất định sẽ mang Tiểu Hồng đi, không cần biết Ân Trì có ý nghĩ gì, hắn phải đi Bích Lạc tông một chuyến.
Thường Tử An vội vàng đi trước dẫn đường, chỉ cảm thấy toàn thân như mới tắm mưa. Người trước mắt đáng sợ hơ ntỏng tưởng tượng, không biết quyết định của tông chủ đại nhân là đúng hay sai.
Rất nhanh hai người đi tới trước một giết người cỡ nhỏ, chỉ to cỡ mấy trượg, số lần truyền tống hạn chế người.
Thường Tử An nói:
- Truyền tống trận loại nhỏ này chỉ có trong Bích Lạc tông ta, không thuộc đảo Đại Luân quản lý. Trên đảo này là vi phạm lệnh cấm, nhưng chúng ta che giấu rất tốt, cộng thêm đủ thực lực. Dù đảo Đại Luân biết chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Vừa rồi tông chủ đại nhân và Tiểu Hồng từ đây truyền tống đi. Nên Vân Tiêu công tử mới không thấy họ.
Thường Tử An giải hích xong mỉm cười, sắc mặt khá hơn chút.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy đi đi.
Lý Vân Tiêu bước chân vào truyền tống trận.
Thường Tử An lập tức sai người kích phát trận pháp.
Lý Vân Tiêu nhướng mày hỏi:
- Đại nhân không đi cùng ta sao?
Thường Tử An vội nói:
- Tại hạ còn việc bạn phải làm, chút nữa mới đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bích Hải Triều Thiên lớn như vậy, lỡ ta lạc đường thì sao?
Thường Tử An nói:
- Đây là truyền tống trận cố định, đương nhiên sẽ trực tiếp xuất hiện ở trong Bích Lạc tông, Vân Tiêu công tử không cần lo.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta rời sinh nhát gan, đại nhân đi cùng ta đi.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu chộp, lực hút cực mạnh lan tràn trên không trung kéo Thường Tử An lại.
Thường Tử An hết hồn, vội nói:
- Buông tay, mau buông ra! Ta thật sự có việc phải giải quyết, đại nhân!
Nhưng mặc cho Thường Tử An vùng vẫy thế nào vẫn rơi vào truyền tống trận, mặt gã không còn chút máu.
Ánh sáng trận pháp nổi lên bốn phía, hai người chợt biến mất.
Mấy canh giờ sau, trên một hòn đảo hoang vu, một luồng sáng lấp lóe bừng lên. Lý Vân Tiêu và Thường Tử An xuất hiện.
Trên đảo không một cọng cỏ, đất rất cứng, hơi giống đảo La Phù.
Ngoài đảo là biển cả bao la vô bờ, không phân biệt được phương hướng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Còn bảo sẽ không lạc đường, Thường Tử An đại nhân lừa ai? Dất tông môn những thế gia ẩn thế các người luôn rất bí ẩn, giấu kín đến nỗi ta không tìm thấy. Đại nhân mau dẫn ta đến Bích Lạc tông đi.
Thường Tử An biểu tình cực kỳ khó xem, ấp úng nửa ngày đột nhiên biến thành độn quang bay hướng biển phía xa.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
- Đi chậm chút, bản thiếu gia không theo kịp.
Thân hình Lý Vân Tiêu dần hóa sét lạnh lùng nhìn Thường Tử An. Đối phương chỉ có lực lượng Vũ Đế đỉnh bát tinh, làm sao chạy ra lòng bàn tay của Lý Vân Tiêu được?
Lý Vân Tiêu đang định thuấn di đuổi theo, đột nhiên bên trên khu vực biển mấy trăm trượng bừng lên một tầng sáng chặn lại độn quang của Thường Tử An đẩy gã quay về mấy chục trượng.
Vẻ mặt Thường Tử An kinh hoàng hét to:
- Trong chủ đại nhân, là ta, mau thả ta ra ngoài!
Mặc cho Thường Tử An cầu xin thế nào bốn phía không có phản ứng, mấy lần cưỡng bức đột phá cũng bị phòng ngự đánh bật về.
Lý Vân Tiêu sửng sốt, lôi quang trên người biến mất, trở về trạng thái bình thường. Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Thường Tử An kêu gào vùng vẫy.
Đột nhiên có tiếng thở dài vang lên:
- Tử An, biết rõ nơi này là tử địa mà sao ngươi còn cùng Lý Vân Tiêu đến? Tinh thần hy sinh vì nghĩa thế này làm bổn tọa rất là cảm động.
Chân trời phương xa chậm rãi hiện ra một người, chính là Ân Trì. Gã chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu tình.
Thường Tử An vội giải thích:
- Tông chủ đại nhân, không phải ta tự nguyện, là Lý Vân Tiêu kéo ta vào theo. Hãy mau mở phòng ngự để ta ra ngoài!
Ân Trì nói:
- Thì ra là vậy, hèn gì ta thấy lạ, từ khi nào giác ngộ của ngươi biến cao như vậy. Nhưng ta không thể mở vòng bảo hộ ra được, tốc độ của Lý Vân Tiêu nhanh hơn ngươi gấp mười lần, nếu thả ngươi ra thì không nhốt Lý Vân Tiêu được.
Thường Tử An căng thẳng muốn khóc:
- Vậy ta phải làm sao đây? Bao giườ mới ra ngoài được?
Ân Trì nói:
- Chờ khi Lý Vân Tiêu chết là ngươi có thể ra ngoài.
Thường Tử An biểu tình cực kỳ khó xem run giọng nói:
- Đại . . . Đại nhân . . . Nếu mở sát trận ra có lẽ Tử An sẽ chết trước hắn.
Ân Trì khẽ thở dài:
- Tử An, bổn tọa cũng luyến tiếc ngươi. Nhưng chuyện trên đời thường không theo ý người, dù là bổn tọa cũng thân bất do kỷ.
Hmột thanh âm lạnh lùng hừ mạnh vang lên bên cạnh Ân Trì:
- Còn từ biệt với thuộc hạ sao? Dài dòng quá. Một lâu la Vũ Đế bát tinh có thể chết chung với Lý Vân Tiêu coi như vinh hạnh của hắn.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, không gian bên cạnh Ân Trì lan vòng sáng, một thiếu niên mặt lạnh băng đi ra, là Cảnh Thất.
Biểu tình Thường Tử An tuyệt vọng, dường như biết mình chết chắc.
Ân Trì nói:
- Tử An, ngươi yên tâm ra đi, ta sẽ chăm sóc ốt cho người nhà của ngươi.