Lần chiến đấu này thắng bại then chốt chính là những Thâm Hải cự thú kia, từng đạo Phá Giới Hắc Mang lao xuống, đánh vào trong vòng chiến, không ngừng đem thắng bại kéo ra xa.
Thủy Tiên ngồi xếp bằng trên không trung, hai tay bấm niệm thần chú, cả người lóe ra kim quang.
Nàng chỉ là làm một cái cầu câu thông, tập trung những thành viên Thiên Minh, để cho Thâm Hải cự thú công kích không đến mức thất bại.
Chú cháu hai người Nhuận Lung sớm đã nhìn trợn mắt hốc mồm, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Đại chiến có một không hai như vậy, cao thủ mạnh, cao thủ nhiều, cũng là văn sở vị văn, hai người căn bản không dám tới gần vòng chiến, để tránh bị lan vào.
Mặc dù Lý Vân Tiêu ở tại chỗ không nhúc nhích, nhưng Thần Thức thủy chung bao trùm toàn bộ chiến trường, bởi vì chủ mưu toàn bộ chiến sự là Thiên Nhân, đến nay còn chưa xuất hiện!
Thiên Nhân bày ra trận thế như vậy tới giết hắn, bản thân không có khả năng không đến.
Đột nhiên Thần Thức của hắn khẽ động, quay đầu lại, chỉ thấy bên người Thủy Tiên lặng yên không tiếng động xuất hiện một người.
Người nọ mặc bách hoa hồ điệp váy, khuôn mặt mềm mại, hình tượng khả ái, chính là Tiểu Hồng, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên cạnh Thủy Tiên. Mà Thủy Tiên vẫn như cũ hai tay bấm niệm thần chú, không có cảm thấy!
Cả người Lý Vân Tiêu run lên, kinh sợ quát:
- Tiểu Hồng, ngươi muốn làm gì?
Thanh âm quát chói tai này, lập tức làm Thủy Tiên từ trong nhập định ngất lịm.
Tiểu Hồng nói:
- Đại ca ca, ta không thể để cho nàng triệu hoán những quái thú kia, bằng không tất cả mọi người sẽ chết sạch.
Nàng giơ tay lên, trực tiếp nắm thành quả đấm, phía trên lóe ra bạch quang.
Trong lòng Lý Vân Tiêu hoảng hốt, bạch quang kia chính là Băng Sát Tâm Diễm quang. Tim hắn trầm xuống, vội la lên:
- Tiểu Hồng dừng tay! Bích Lạc tông đều là người xấu, đợi đại ca ca giết bọn họ xong, Tiểu Hồng và đại ca ca cùng đi!
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Tông Chủ không phải là người xấu, nữ nhân này triệu hoán quái thú giết người Bích Lạc tông, Tiểu Hồng muốn giết nàng!
- Dừng tay!
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, vội vàng thuấn di tới.
Nhưng quả đấm của Tiểu Hồng còn nhanh hơn, trực tiếp đánh xuống.
Thủy Tiên gương mặt không phục, cáu giận nói:
- Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, lại dám nói muốn giết ta, Bản Công Chúa giết ngươi!
Trên người nàng nổi lên một mảnh kim quang, Hải Thần sáo trang lập tức di động, nắm lên kim sắc Đại Kiếm liền chém xuống!
Bát Khổ kiếm ý, lưu loát không ngừng, vô số Kiếm Phù bay lên.
Sinh, lão, bệnh, tử, oán, giận, ái, biệt, cầu, ngũ uẩn….
Ầm ầm!
Kiếm ý ngưng tụ thành Kiếm Cương, mạnh mẽ chém ở trên nắm tay của Tiểu Hồng, làm tay nàng ngưng trệ thoáng cái, bỗng nhiên nổ lên!
Thình thịch!
Vô biên Kiếm Cương hóa thành kiếm khí, hướng bốn phía bay vụt, giống như là bóng cao su bị đâm thủng, thoáng cái xì hơi.
Thủy Tiên kinh hãi, cả người run lên, một cảm giác dị thường nguy hiểm hiện lên trong đầu.
Nhưng đã không kịp, nắm tay non nớt của Tiểu Hồng đã hạ xuống, một đóa hoa nhỏ bạch sắc ở ngay trước người mình nở rộ.
Ầm ầm!
Kim quang khắp bầu trời bị Bạch mang nuốt hết, một đóa đại hoa thông thấu, như thủy tinh không mờ.
Trên bầu trời bắn ra một đạo tiên huyết, Thủy Tiên như một đóa hoa điêu linh, hướng xa xa rơi xuống.
Lý Vân Tiêu thuấn di tới, vội vàng đuổi theo, thoáng cái đem Thủy Tiên ôm vào trong ngực.
Chỉ thấy khí tức của nàng thập phần yếu ớt, trên trán có một đóa kim sắc liên hoa lóe ra liên tục.
Chính là Liên Hoa Thai tự động hộ chủ, bằng không một kích vừa rồi kia, sợ là đã bỏ mạng.
Lý Vân Tiêu vừa sợ vừa giận, vội vàng thu Thủy Tiên vào Giới Thần Bia, chỉ cần tính mệnh không lo, dựa vào Pháp Hoa Liên Thai, hơn phân nửa có thể khôi phục lại, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi.
- Sư muội!
Xa xa Hóa Tu cũng phát hiện, hét lớn một tiếng, vội vàng bỏ qua đối thủ, hóa thành lưu quang bay tới.
Chú cháu Nhuận Lung cũng sợ hãi, lại cũng không sợ bị lan đến, trong nháy mắt bay tới, cả kinh nói:
- Công chúa điện hạ như thế nào?
Lý Vân Tiêu tức giận nói:
- Không có chết!
Lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim thoáng buông xuống, nhưng cả người vẫn là mồ hôi lạnh, sợ hãi không thôi.
Thủy Tiên tổn thương, Thâm Hải cự thú trên bầu trời đều kêu to, bắt đầu không bị khống chế.
Mất đi Phá Giới Hắc Mang công kích, thành viên Thiên Minh mừng như điên, lập tức tất cả biệt khuất cùng phẫn nộ bộc phát ra, liều mạng công kích.
Lý Vân Tiêu phương này chi người nhất thời nghĩ áp lực đại tăng, thực lực Hách Liên là yếu nhất, đã bị đánh cả người thổ huyết, thậm chí thần trí không rõ.
Sắc mặt "Mạc Tiểu Xuyên" ngưng trọng, một kiếm đánh văng đối thủ của hắn ra, vội vàng đỡ lấy hắn nói:
- Đi.
Hai người hóa thành một đạo lưu quang hướng Lý Vân Tiêu bay đi.
Người còn lại áp lực càng tăng, giết đỏ cả mắt rồi, bắt đầu liên tiếp bại lui.
Tiểu Hồng nói:
- Đại ca ca, nữ nhân kia là nữ nhân xấu, ngươi không nên cứu nàng.
Lý Vân Tiêu mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
- Tiểu Hồng, đại ca ca đến Bích Lạc tông chính là vì mang ngươi đi, theo ta trở về thôi.
Hắn đưa tay tới.
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Ta không đi, ta muốn ở lại Bích Lạc tông, Tông Chủ đại nhân đối với Tiểu Hồng rất tốt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tiểu Hồng không muốn khu trục người xấu trong cơ thể sao, đại ca ca sẽ có biện pháp.
Thân thể Tiểu Hồng run nhè nhẹ, lập tức lắc đầu nói:
- Đại ca ca ngươi đừng lừa Tiểu Hồng, người xấu là khu trục không được. Tiểu Hồng có cảm giác, cảm giác người xấu nguyên bản đã ở trong cơ thể Tiểu Hồng, ta và người xấu chính là một thể.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, vội hỏi:
- Ngươi là Nghê Hồng chi khu, người xấu trước đó ký túc ở trong cơ thể ngươi, nhưng cổ thân thể này là của Tiểu Hồng, không phải của người xấu.
Trong mắt Tiểu Hồng lóe lên mê man, kinh ngạc nói:
- Thực sự là thế này sao?
- Thực sự!
Lý Vân Tiêu kiên định gật đầu, bước lên trước một bước, đưa tay trái tới trước người Tiểu Hồng nói:
- Theo đại ca ca đi thôi.
Trên mặt Tiểu Hồng lộ ra thần sắc thống khổ, thân thể cũng run lợi hại, tựa hồ nội tâm cực độ giãy dụa. Nhưng vẫn như cũ run rẩy đưa tay lên, hướng bàn tay của Lý Vân Tiêu bắt đi, trong con ngươi một mảnh mong đợi.
Ba!
Bàn tay nhỏ bé mềm mại đột nhiên hóa thành Ưng Trảo, bóp lấy thủ chưởng của Lý Vân Tiêu.
- Tiểu Hồng, ngươi. . .
Lý Vân Tiêu cả kinh, trong sát na cảnh giác.
Thân thể Tiểu Hồng đình chỉ rung động, khuôn mặt khôi phục yên tĩnh như nước, lưu quang trên người chớp động, tản mát ra cường quang cực nóng, đúng là Tâm Diễm quang mang.
- Đại ca ca, Tiểu Hồng không đi, ngươi lưu Ma Thạch lại, sau đó đi thôi.
- Tiểu Hồng, ngươi bây giờ, thật là ngươi sao?
Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, sắc mặt Tiểu Hồng bình tĩnh, cũng không có hình thái bị Đế Dạ chiếm cứ, con ngươi càng trong suốt như nước, chỉ là sinh ra mấy phần băng lãnh cùng đạm mạc, để cho Lý Vân Tiêu nghĩ có chút xa lạ, thậm chí là nguy hiểm.
Tiểu Hồng nói:
- Bây giờ ta, thật là Tiểu Hồng.
Trái tim Lý Vân Tiêu không ngừng trầm xuống nói:
- Tiểu Hồng, ngươi đã bắt đầu bị người xấu ảnh hưởng, cải biến tâm tính. Nhanh theo đại ca ca đi thôi!