Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2857: Cuồng bạo (1)



Tất cả mọi người sửng sốt, thầm nghĩ Viêm Vũ Thành là thế lực gì a.

Hóa Xà suy tư, hoàn toàn không có ấn tượng, lúc này mới nói:

- Xem ra là hai ta bế quan quá lâu, thiên hạ này thế lực phân bố biến hóa, nhưng vô luận thay đổi như thế nào, chỉ có thế gia chân chính có nội tình, mới có thể kéo dài không suy, vĩnh viễn tiếu ngạo trên đời.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Chê cười, trên đời này không có thế lực vĩnh viễn.

Hóa Xà hừ nói:

- Đó là bởi vì các ngươi chưa thấy, Vân Sinh bộ tộc ta là trọn đời không suy!

Lý Vân Tiêu nói:

- Đó là bởi vì tiền bối của Vân Sinh bộ tộc hiểu được giấu tài, cho tới bây giờ sẽ không ra ngoài gây sự, càng không dám tùy tiện đắc tội Bản Thiếu. Nhưng Vân Sinh bộ tộc hôm nay, đã không hiểu được những đạo lý này.

- Càn rỡ!

Địa Cốt phẫn nộ quát:

- Lão phu cả đời cũng chưa từng thấy qua hậu bối cuồng vọng vô tri như vậy, theo chân bọn họ lời vô ích làm gì, toàn bộ giết là được!

Hóa Xà nói:

- Những người này thật có chút bản lãnh, vị Long Thân cường giả kia chính là Siêu phàm nhập thánh, những người còn lại cũng không phải tầm thường a.

Địa Cốt lạnh lùng nói:

- Mặc dù đều là Siêu phàm nhập thánh, chênh lệch cũng thiên địa khác biệt, càng đi về phía sau, nhìn chính là thiên đạo lĩnh ngộ, chẳng lẽ thiên đạo lĩnh ngộ của những người này còn có thể qua ta ngươi?

Nhuận Hải ở phía xa thầm nghĩ, so những thứ khác là không được, nhưng đối với thiên đạo lĩnh ngộ, những người này thật là đáng sợ đến cực điểm.

Hóa Cốt nói:

- Nói rất phải.

Địa Cốt nói:

- Ngươi cuốn lấy tên Long Thân cường giả kia, đợi ta giết hết mấy người kia lại tới giúp ngươi.

Hóa Cốt cười nhạo nói:

- Còn không biết người nào giết hết trước a, ta chỉ giết một người, mà ngươi phải giết mấy người.

Hắn mới vừa nói xong, thân ảnh liền hoảng động một cái, một đạo lưu quang chạy như bay xuống, hướng Xa Vưu công kích.

Địa Cốt cười ha ha một tiếng nói:

- Cáo già, thật giảo hoạt, vậy nhìn một chút người nào giết hết trước!

Trong mắt hắn lóe lên hàn khí, khí thế ngập trời tản ra, một cước đạp xuống.

Ầm ầm!

Đại địa trong nháy mắt nổ lên, không gian chỗ đám người Lý Vân Tiêu bị xé rách, ở dưới khí tức uy mãnh thuấn di ra ngoài.

Xa Vưu lại là hai tay bấm niệm thần chú, đi ra trước một bước, hóa giải thế tiến công của Hóa Xà. Sau đó hai người đều bị dư ba của một cước oai kia nuốt hết.

- Di?

Trong dư ba truyền đến thanh âm ngạc nhiên của Hóa Xà, phảng phất có chút không thể tin tưởng.

- Di em gái ngươi!

Xa Vưu mắng một câu, liền thấy một đạo Kiếm mang phóng lên cao, giống như núi non trùng điệp, Thập Vạn Đại Sơn lướt ngang mà đến.

- Thiên thu phong!

Sắc mặt Địa Cốt trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Ngươi đã muốn tìm chết, vậy trước giết ngươi!

Hai cánh vỗ mạnh, cả người xông về phía trước, không gian cũng tùy theo tan nát, vẫn thạch to lớn rơi xuống đất.

Lý Vân Tiêu thu kiếm, giật lại tư thế, ngũ chỉ hư nắm, một kích Kim Cương Quyền trực tiếp đánh tới.

- Cái gì?

Không ít người kinh sợ, trong lòng Nhuận Hải càng "lộp bộp" thoáng cái, mặc dù biết những người này là cầm Vân Sinh bộ tộc thối luyện Nhục Thân, nhưng thời điểm mắt thấy Lý Vân Tiêu thu hồi kiếm ý kinh khủng, dùng quả đấm nghênh địch vẫn là thất kinh.

- Cuồng vọng! Chết!

Địa Cốt dị thường nổi giận, hét lớn một tiếng, càng gia tăng vài phần quyền uy!

Ầm ầm!

Hai người cứng chọi cứng một quyền, Lý Vân Tiêu trong nháy mắt phun ra một búng máu, bị đánh bay ra ngoài.

Thân thể hắn tràn đầy kim quang, thỉnh thoảng có Ma Văn hiện ra, rồi lại bị một đạo Nguyệt Hoa như nước tẩy sạch, quyền cốt bạo liệt ra tiên huyết, nhưng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục.

Đồng tử của Địa Cốt co lại, nội tâm hoảng hốt không ngớt, nguyên bản cho là một quyền của mình, làm sao cũng có thể lấy mệnh đối phương, nhưng chỉ là đơn giản kích thương, hơn nữa hắn thu tay về, cảm thấy quyền cốt của mình cũng đau nhức không thôi.

- Trở lại!

Không trung vang lên tiếng cười to liên tiếp, Lý Vân Tiêu trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt hắn, một quyền hung ác nện xuống, quả đấm như là sao trời, phía trên còn mang theo vết máu.

- Chết!

Địa Cốt hét lớn một tiếng, hai tay Kết Ấn, mạnh mẽ vỗ tới!

Hắn cũng không ngốc, mới không ngu xuẩn cùng đối phương liều mạng như thế.

Ầm ầm!

Quyền kình của Lý Vân Tiêu vẫn chưa chạm đến thân thể đối phương, nắm tay kích vào trong ấn, đã bị văng ra, lực lượng kinh khủng kia trực tiếp đánh vào trên người, bị tạc bay ra ngoài.

- Nhìn ngươi có chết hay không!

Địa Cốt nộ xích một tiếng, vỗ cánh liền truy kích lên.

- Lý Vân Tiêu, ta cũng muốn vui đùa một chút!

Tân Thần hét lớn một tiếng, trên người dâng lên vô số trận quang, nhìn hoa cả mắt. Thần Thể của hắn được khen là tuyệt thế Thần Thể mạnh nhất, mắt thấy bị Lý Vân Tiêu dành trước, từ lâu ngồi không yên, liền xông lên phía trước.

- Khoa Phụ truy nhật!

Hai hắn tay chặp lại, một mảnh Thần Thể Dị Tượng hiện lên trên không trung, đánh xuống phía dưới.

- Chết tiệt!

Địa Cốt biến đổi phương hướng, thân thể linh hoạt ở trên không trung xoay tròn, chính là một cước thích thiên.

Phanh!

Thần Thể Dị Tượng trong nháy mắt vỡ nát, Tân Thần cũng ngụm lớn thổ huyết, như là đạn pháo bị bắn ra ngoài.

Nơi đây chính là không gian độc lập dưới đáy biển, nhìn không thấy bạch vân a.

- Ha ha, có cảm giác, vẫn kém một chút!

Xa xa Lý Vân Tiêu đứng lên, cả người là huyết, nguyên khí xói mòn lợi hại, nhưng trong ánh mắt lại hưng phấn không thôi, lại là Kim Cương Quyền ầm đến.

Địa Cốt kinh sợ không thôi, Cửu Tinh đỉnh phong Vũ Đế sống dai như vậy, hắn vẫn chưa từng thấy qua a.

Nội tâm cũng không biết nghĩ thế nào, nhưng mà sát cơ lộ ra, hai tay Kết Ấn, từng vòng Hồng mang ở lòng bàn tay nổi lên.

Đồng tử của Linh Mục Địch co lại nói:

- Lý Vân Tiêu, chiêu này nguy hiểm, có cần...

Trong mắt Lý Vân Tiêu cũng là tinh quang bạo phát, quát:

- Không cần! Để cho ta tới!

Trên thân thể của hắn hiện ra ba loại ánh sáng, tương hỗ hỗn tạp cùng một chỗ, mất trật tự không thể tả, lực lượng ở trong thân thể không ngừng kích động.

- Ta và ngươi cùng gánh!

Âm thanh của Tân Thần từ phía chân trời truyền đến, tựa hồ cảm nhận được tần suất dâng trào Thần Thể của Lý Vân Tiêu, dẫn tới Thần Thể của hắn cũng sinh ra cộng minh, vô số trận quang như là kinh mạch từ trong cơ thể bắn ra, giống như thái dương, mạnh mẽ phi tập xuống!

Ầm ầm!

Ba đạo lực lượng ầm cùng một chỗ, dư ba lan ra, xa xa Bắc Hải Vương Cung bị trùng kích cũng phế bỏ hơn phân nửa.

Hai đạo tiên huyết phiêu sái trời cao, Lý Vân Tiêu cùng Tân Thần bị đánh văng ra, ngã trên mặt đất, trên người hai người đều là quang mang xoay chuyển, có vẻ táo bạo không thôi.

Nội tâm của Địa Cốt đã kinh hãi không cách nào hình dung, dưới khiếp sợ thậm chí sinh ra một tia sợ hãi mà mấy trăm năm qua chưa từng có.

- Hai người này tuyệt không có thể lưu!

Nội tâm hắn sinh ra ý niệm này, nhất thời thân ảnh lóe lên, muốn bổ một kích lấy tánh mạng hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.