Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2873: Thông đạo vô tình gặp được (1)



Trên đỉnh Lạc Tuyết phong đánh một trận, rất nhanh truyền khắp toàn bộ Thần Tiêu Cung, tất cả mọi người đối với lần này nghị luận ầm ỉ, phàm là gặp mặt liền nói trận đánh này, bằng không liền có vẻ lạc hậu, rất nhanh thì truyền đi vô cùng kì diệu, hoàn toàn thay đổi.

- Trận chiến ấy thảm liệt, thiên địa vỡ nát, toàn bộ Lạc Tuyết phong đều diệt. Chín vị trưởng lão chung quy đỡ không được bước tiến của Cổ Phi Dương, cung chủ ở trước mặt mấy nghìn đệ tử bị bắt, sợ là cũng bị Cổ Phi Dương chà đạp a.

- Trợn mắt nói mò, ngươi ngẩng đầu lên nhìn một chút, Lạc Tuyết phong không phải còn đó sao, không có tận mắt thấy liền chớ nói lung tung, ta là người ở trên đỉnh núi chứng kiến toàn bộ trận đánh, cuối cùng bị bắt đi cũng không phải là cung chủ, mà là Nhị Chỉ Hàn Thái Thượng Đại Trưởng Lão.

- Nhị Chỉ Hàn? Tên này rất xa lạ a, nếu là Thái Thượng Đại Trưởng Lão, tuổi hẳn là rất già đi, bắt nàng làm gì chứ?

- Hắc hắc, ai biết được, có người nói vị Thái Thượng Đại Trưởng Lão này lúc còn trẻ cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, nói không chừng Cổ Phi Dương là thích cái này, phải biết niên kỉ của Cổ Phi Dương cũng không nhỏ a.

- Điều này cũng đúng, nam nhân giống như hắn, mỹ nhân tuổi trẻ nào không chiếm được, có khi lại thích đổi khẩu vị.

Đột nhiên một tiếng quát chói tai lạnh như băng truyền đến.

- Nói bậy bạ gì đó!

Vài Nữ Đệ Tử đang thảo luận nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng khom người nói:

- Gặp qua San San trưởng lão.

Cô San San mặt âm trầm đi đến, ánh mắt ở trên mặt mấy người đảo qua, lạnh giọng nói:

- Các ngươi truyền đi lộn xộn cái gì, cẩn thận họa từ trong miệng, xem ra vẫn là ta bình thường ít quản giáo, làm cho các ngươi vô pháp vô thiên! Đến lúc xảy ra chuyện, mặc dù là ta cũng không thể nào cứu được các ngươi!

- Chúng ta biết sai rồi, xin San San trưởng lão trách phạt.

Vài tên Nữ Đệ Tử sợ đến vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Cô San San vốn là tâm tình rất xấu, hơn nữa bị thương, cũng lười để ý tới các nàng, quát:

- Cút ra ngoài, mỗi người tự đi nhận 100 roi.

Mấy người sợ đến sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến roi cực kỳ đáng sợ, nhưng lại không dám vi phạm, đều là vẻ mặt cầu xin nối đuôi nhau đi ra.

Nhìn vài tên Nữ Đệ Tử ly khai, đột nhiên Cô San San phun ra một búng máu, tay ôm ngực, ngồi xếp bằng xuống ngưng thần điều tức.

Trận kia nàng bị nội thương rất nặng, vẫn kéo đến bây giờ.

Hồi tưởng thực lực của Cổ Phi Dương thời khắc này một chút, nàng không nhịn được toàn thân phát run, đặc biệt lấy tuổi tác, chỉ chừng hai mươi tuổi, thiên phú như thế đã không thể dùng đáng sợ để hình dung, mà là quán cổ tuyệt kim.

Suy nghĩ đến đây, tâm tình bốn bề sóng dậy, làm sao cũng không thể bình tĩnh, thương thế có xu thế từ từ mở rộng.

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát:

- Là ai ?

Một thân ảnh màu trắng chẳng biết lúc nào liền xuất hiện ở trước mặt nàng, trong tay đang cầm một cái hộp ngọc nói:

- Ta chỗ này có chút thánh dược chữa thương của Bắc Hải, đối với thương thế của San San trưởng lão rất có tác dụng.

Cô San San hoảng hốt, kinh sợ quát:

- Cổ Phi Dương! Sao ngươi lại tới đây, lấy đi đan dược của ngươi, Thần Tiêu Cung là đệ nhất thiên hạ Đại phái, thánh dược chữa thương gì không có, ngươi đi mau!

Lý Vân Tiêu nói:

- Bốn phía đã bị ta bày Kết Giới, San San trưởng lão muốn giả vờ lớn tiếng gọi người, là không thể thực hiện được.

Vừa rồi quát lớn, Cô San San đích thật là vận dụng Âm Ba vũ kỹ, muốn đem tin tức truyền ra Cô Miểu phong, để cho chư vị trưởng lão chạy tới, nghĩ không ra đối phương sớm có phòng bị.

Nàng đột nhiên mới nhớ tới, người trước mắt này không chỉ tu vi thực lực bí hiểm, tâm tư đồng dạng tinh xảo đặc sắc, túc trí đa mưu, tâm nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Lý Vân Tiêu đem Ngọc hạp đặt ở trước người nàng nói:

- Ta cũng không có ác ý, chỉ là muốn gặp Hồng Nhan một lần mà thôi, mong San San trưởng lão cho biết, Hồng Nhan ở đâu?

Cô San San cười lạnh nói:

- Ngươi liền dẹp ý niệm này đi, ta chết cũng sẽ không nói!

Lý Vân Tiêu khẽ cau mày nói:

- Ra sao? Đối với ta có thành kiến lớn như vậy? Còn nữa, San San trưởng lão tốt nhất không nên làm chuyện ngu xuẩn, ta xem khí sắc ngươi trầm ngưng, tựa hồ muốn liều mình đánh một trận. Nếu chỉ là ngươi chết còn tốt, nếu đưa người khác trong tông môn tới, ha hả, vậy thì không phải là chết một mình ngươi rồi.

Đột nhiên cả người Cô San San chấn động, cũng không phải là giật mình Lý Vân Tiêu khám phá ý tưởng của nàng, mà là lời nói của Lý Vân Tiêu đích xác không sai, coi như mình liều mình đánh vỡ Kết Giới bốn phía, gọi đồng môn đến, lại có người nào có thể giết người trước mắt này?

Vừa rồi chín người kết trận, thi triển ra Hạo Dương nhất chỉ cũng không thể làm gì, huống chi hiện tại người người trọng thương, nếu chạy tới, đó chính là chịu chết.

Sắc mặt nàng quẩy người một cái, lạnh lùng nói:

- Hừ, đừng quên trên Lạc Tuyết phong, còn có Nhị Chỉ Hàn Thái Thượng Đại Trưởng Lão, ta cũng không tin lấy khả năng của nàng cũng không hàng phục được ngươi!

Lý Vân Tiêu nở nụ cười nói:

- Lão thái bà kia đích xác có chút tài năng, có thể đem ta bức lui. Nhưng ngươi cho là nàng có thể giết ta sao, nếu ta đoán không sai, lúc này nàng vẫn là dựa vào địa thế Vân Mộng Trạch kéo dài tánh mạng, nếu ly khai Lạc Tuyết phong, không cần ta động thủ nàng cũng chết.

- Chuyện phiếm, nói bậy!

Cô San San kinh sợ quát, nhưng trong con ngươi là một mảnh hoảng loạn, hiển nhiên nội tâm của nàng tin, tuy rằng chẳng biết tại sao Lý Vân Tiêu lại suy đoán như vậy, nhưng nàng xác thực là tin.

Lý Vân Tiêu than thở:

- Trong những trưởng lão biến thái của Thần Tiêu Cung, San San trưởng lão rốt cuộc vẫn bình thường một chút, bằng không ta sẽ không tới tìm ngươi hỏi. Nếu ta thật muốn đối với Thần Tiêu Cung làm cái gì, cũng có thể chư vị thực sự để cho ta phát điên, vậy từ Chỉ Hàn Lão Thái Bà bắt đầu, từng cái một khảm xuống, ta cũng không tin hỏi không ra Hồng Nhan hạ lạc.

- Ngươi dám!

Cô San San kinh sợ hô to một tiếng, trong thanh âm mang theo run rẩy, hiển nhiên nàng tin, nàng tin đối phương dám, một loại cảm giác vô lực ở trong tâm hiện lên, tựa hồ tất cả phòng ngự đều tan vỡ.

Hàn ý trong mắt Lý Vân Tiêu càng ngày càng đậm, nói:

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn, lại không chiếm được đáp án, giết những Lão Thái Bà này là tất nhiên, ta trước đem đệ tử của ngươi giết sạch!

- Không nên!

Cô San San hoàn toàn mềm nhũn, cầu khẩn, rung giọng nói:

- Có thể nói cho ta biết, ngươi tìm Hồng Nhan làm gì hay không?

Trên mặt Lý Vân Tiêu bao một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:

- Hừ, việc này ta đã sớm muốn nói cho các ngươi biết, nhưng các ngươi không cho ta cơ hội nói?

Hắn đem việc Lạc Vân Thường giản lược nói một lần, đồng thời đem mình suy đoán nói ra, nghe mà Cô San San mục trừng khẩu ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.