Mạc Tiểu Xuyên suy nghĩ một chút nói:
- Tạm thời bất tiện nói rõ, việc này làm phiền sư đệ, không nên chậm trễ. Chúng ta còn có mấy đồng bạn cũng muốn đi vào, việc này tốt nhất có thể làm bí ẩn.
- Bí ẩn? Cái này có chút khó khăn.
Quân Như Vân nói:
- Tuy rằng ta tin tưởng các ngươi sẽ không làm cử động gì bất lợi, nhưng muốn giấu diếm Thiên Nhạc Phủ, đem mấy người đưa vào bên trong, đến lúc đó lại nghênh tiếp ra, là khó khăn cực lớn.
Mạc Tiểu Xuyên mỉm cười nói:
- Sư đệ tận lực làm là được, thực sự không được cũng không sao.
Quân Như Vân suy nghĩ một chút nói:
- Tốt, mong các ngươi không làm ra chuyện xấu gì, tất cả tận lực ở trong tay ta mới tốt.
Hắn cũng không nói nhảm nữa, xoay người liền đi về phía Thiên Nhạc Phủ.
Sau đó một đạo quang mang ở trong đại sảnh xuất hiện, chính là Lý Vân Tiêu, lộ ra hình dạng trầm ngâm, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng vội vàng tiến lên tham kiến.
Mạc Tiểu Xuyên không hiểu hỏi:
- Sao Sư phụ không gặp lại sư đệ?
Lý Vân Tiêu nói:
- Hắn không tin ta chuyển thế trọng sinh, hơn nữa tình huống của Thiên Nhạc Phủ có chút phức tạp, ta ẩn ở sau màn, có thể thừa cơ hành động.
Hác Liên Thiếu Hoàng nói:
- Lấy thực lực của sư phụ thời khắc này, còn có mọi người tương trợ, coi như là tiêu diệt toàn bộ Thiên Nhạc Phủ cũng không nói chơi, có gì phải kiêng kỵ.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Quân Như Vân nói ngươi ngu xuẩn quả nhiên không sai, thế cục của Thiên Nhạc Phủ là thế cục của Nhân Yêu hai tộc, mà không phải đơn thuần là sự tình của một môn phái, sư phụ ẩn thân phía sau, để hai chúng ta đứng ra ứng phó thời cuộc.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta để cho Tô Liên Y ra đây trợ giúp các ngươi.
Sau đó chính hắn cũng thay đổi dung nhan, hóa thành dáng dấp tuổi già sức yếu, đồng thời cầm trong tay một cây ba tong.
- A? Hàn Quân Tử. . .
Hai người đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Tô Liên Y mới vừa từ trong Giới Thần Bia đi ra cũng sửng sốt một chút, không khỏi quan sát Lý Vân Tiêu vài lần, cùng Hàn Quân Đình giả trang Hàn Quân Tử giống nhau như đúc.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Như vậy mới có thể lăn lộn qua tai mắt người khác.
Quân Như Vân đi rồi, huynh muội Bách Vô Trần tiến đến chiêu đãi mấy người, hỏi han trò chuyện.
Mặc dù nhiều ra hai người để cho bọn họ kinh ngạc không thôi, nhưng cũng không dám tùy ý phỏng đoán hành vi cùng tâm tư của những cường giả này.
Đồng thời Bách Vô Trần càng vui vẻ không ngớt, nhiều hơn hai người tựa hồ cũng dị thường cường đại, thoáng cái xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, đều là bạn không phải địch, để cho hắn vạn phần kích động.
Mấy canh giờ sau, Bách Tiểu Nguyệt từ ngoài sảnh đi tới, mỉm cười nói:
- Chư vị đại nhân, phu quân ta mới vừa truyền đến tin tức, nói tất cả đã làm thỏa đáng, để cho chư vị đi sơn môn Thiên Nhạc Phủ, hắn chờ ở nơi đó.
Bách Vô Trần vội vàng nói:
- Để Tiểu Vương tiễn chư vị đại nhân đi.
Mạc Tiểu Xuyên ngăn lại nói:
- Không cần, lấy tốc độ của chúng ta, mang ngươi theo chính là trói buộc.
Hắn nói tuyệt không khách khí, Bách Vô Trần lúng túng nở nụ cười, liền thấy hoa mắt, bốn người trong nháy mắt tiêu thất ở trong đại sảnh.
Hai huynh muội hai mặt nhìn nhau, đều là cười khổ lắc đầu.
Mặc dù thân là hoàng tử hoàng nữ, nhưng ở trước mặt mấy cường giả chân chính của Thiên Vũ Giới, lại tựa như con kiến hôi.
Bách Vô Trần nói:
- Tiểu muội, ngươi xem vi huynh có khả năng lung lạc những cường giả này không?
Bách Tiểu Nguyệt nhìn hắn một cái, cười nói:
- Có khả năng không phải Hoàng huynh, mà ở phu quân ta.
Bách Vô Trần cười khổ nói:
- Xác thực, thành bại đều ở trên người Như Vân, tiểu muội nghìn vạn lần thay vi huynh nói tốt.
Bách Tiểu Nguyệt nói:
- Cửu Hoàng huynh yên tâm đi, phu quân đối với Thái Du Hồng Trần quyển cảm thấy hứng thú, nhất định sẽ tận lực trợ giúp ngươi.
Bách Vô Trần nói:
- Cái này vi huynh an tâm. Lấy thiên tư của Như Vân Phò mã, thật có thể đem Thái Du Hồng Trần quyển hiểu thấu đáo cũng chưa biết chừng.
Trong lòng Bách Tiểu Nguyệt cũng khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Vị thê tùy phu quý, thực lực của Quân Như Vân không ngừng tăng lên, địa vị của nàng cũng nước lên thì thuyền lên.
Ngay khi hai người tính toán thương nghị, đám người Lý Vân Tiêu phá không bay đi, sau nửa canh giờ liền xuất hiện ở ngoại vi Thiên Nhạc Phủ, không có xông vào, mà là bay tới sơn môn.
Quân Như Vân từ lâu chờ đợi, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Trong sơn môn tựa hồ xảy ra chuyện, hiện tại giới nghiêm phi thường lợi hại, chư vị đi theo ta, nghìn vạn lần không được tự ý ly khai.
Ánh mắt của hắn đảo qua Lý Vân Tiêu cùng Tô Liên Y, đều lộ ra vẻ khiếp sợ, sợ hãi nói:
- Hai vị này. . .
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Vị này chính là Chủ nhân Tinh Nguyệt Trai Hàn Quân Tử tiên sinh, vị này là Thiên Nhất Các các chủ Tô Liên Y đại nhân.
Quân Như Vân lại càng hoảng sợ, khó có thể tin đưa mắt đảo qua hai người, có khả năng khống chế khí thế của mình, đích thật là Cửu Tinh Vũ Đế.
Trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh nói:
- Sư huynh, các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Sao hai vị đại nhân thanh danh hiển hách cũng tới? Lấy thân phận của hai vị đại nhân, chỉ cần báo cho chưởng môn Thiên Nhạc Phủ một tiếng, tùy thời có thể vào a?
Hắn không khỏi hoài nghi đồng thời lo lắng.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi có thể yên tâm, chuyện chúng ta cần làm không có quan hệ gì tới Thiên Nhạc Phủ, chỉ là không muốn người khác chú ý mà thôi.
Quân Như Vân lần đầu tiên có vẻ mất phong độ, lau mồ hôi lạnh trên trán nói:
- Mạc Tiểu Xuyên, ta đột nhiên phát hiện có chút nhìn không thấu ngươi. Những năm gần đây ngươi rốt cuộc có cơ duyên gì, lại cùng những đại nhân vật như Thương Minh kết giao.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Quân Như Vân khi nào thích nhiều lời như vậy?
Quân Như Vân chỉ cảm thấy trong lòng phát khổ, im lặng lắc đầu nói:
- Đã như vậy, đi theo ta a.
Hắn dẫn bốn người đi đến trên núi, Hộ Sơn đệ tử cũng không dám ngăn cản, vội vàng tránh ra.
Năm người thu liễm khí tức xuyên toa trong núi non, để tránh khiến cho người khác chú ý.
Quân Như Vân nói:
- Thiên Nhạc Phủ tựa hồ có người xông vào, đồng thời gây ra động tĩnh cực lớn, chung quanh tràn đầy khí tức luống cuống, chư vị tận lực che giấu bản thân.
Thời gian uống cạn chun trà sau, năm người liền đến trên một đỉnh núi, chỉ có một gian nhà bạch sắc thông thường.
Phía trước có mấy người, chính là đệ tử thủ hộ, một vị bộ dáng thống lĩnh trong đó nhìn thoáng qua đám người Lý Vân Tiêu, đều lộ ra kinh sắc nói:
- Như Vân đại nhân, tận lực sớm ra một chút, đừng chậm trễ quá lâu.
Quân Như Vân nói:
- Yên tâm đi, làm phiền chư vị.
Tựa hồ thống lĩnh có chút không yên lòng, thấp thỏm nói:
- Nếu bị tông môn phát hiện. . .
Quân Như Vân nói:
- Yên tâm, ta sẽ dốc hết sức đem trách nhiệm ôm vào người, tuyệt sẽ không liên lụy đến chư vị.
- Chúng ta an tâm, chư vị đại nhân mời vào.
Thống lĩnh thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở cửa, cung kính ra hiệu.