Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2953: Cuộc chiến phong ấn (42)



Ầm ầm!

Tu la địa ngục cũng biến ảo ra, giống như bị đẩy vào mười tám tầng địa ngục, vô số hồn phác ác quỷ phóng thẳng về phía trước.

Nội tâm Phệ Hồn Tông cũng run lên, nhìn qua tràng cảnh tu la địa ngục này, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ cùng hoảng sợ.

Sắc mặt Hoàng Phủ Bật âm trầm bất định, trong mắt tinh mang lập loè, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Rất nhiều cường giả đều lăng không mà đi, hắn ngược lại bình tĩnh tự nhiên, đứng nguyên tại chỗ bất động.

Đột nhiên kim sắc ngữ giả hiện ra trên không trung, ánh sáng tỏa ra rực rỡ, nó trốn ở chung quanh thôn phệ hồn phách, vừa mới ăn no, bộ dáng thỏa mãn trốn vào trong người Hoàng Phủ Bật.

Khí thế trên người Hoàng Phủ Bật tăng lên, thét dài một tiếng, cầm lấy Bàn Cổ Phiên phóng đi.

Nhưng mà hắn chỉ dám chọn đối thủ yếu nhất, chính là đại tế tự Từ, cầm lá cờ đánh thẳng xuống!

Từ đã sớm mệt mỏi, tuy Hoàng Phủ Bật bị Mạch đánh tổn thương, nhưng lại phục hồi không ít, trực tiếp trấn áp Từ.

Ánh mắt Hoàng Phủ Bật nhìn thoáng qua, cách hắn không xa, Thiên Tinh Tử cũng chọn đối thủ yếu nhất —— Lê.

Hai người dường như đứng ở thượng phong, hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt có tinh quang lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ở gần chỗ Lý Vân Tiêu, đột nhiên xuất hiện một bảo kính, kính quang lập loè, thân ảnh Triết hiện ra.

Hắn bằng vào lực lượng trận pháp, cưỡng ép thuấn di tới đây, cho nên nhanh hơn mọi người.

- Cổ Phi Dương, nằm mơ cũng không nghĩ tới ngươi sẽ chết trong tay của ta đấy.

Sắc mặt Triết phát lạnh, tay trái cầm bảo kính, tay phải bấm niệm pháp quyết, một thanh tỳ bà từ không trung rơi xuống, hắn ôm vào lòng.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu bình thản, hắn và Bắc Quyến Nam hai người dường như tâm không ngoại vật, cố gắng dung hợp lôi giới vào lục hợp đạo yểm, hoàn toàn không quan tâm chuyện khá.c

Triết hừ một tiếng, dường như cảm thấy tức giận, năm ngón tay lăng không gẩy đàn, tỳ bà sinh ra sóng âm đánh tới.

- Để ta làm đối thủ của ngươi.

Đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một bóng đen, sau đó là một thanh lợi kiếm chém tới, dây đàn kêu ầm ầm.

Bóng đen kia không ngừng co rút lại, cuối cùng hóa thành bóng dáng của Thân Đồ Dật Tiêu, hắn quát lên:

- Vô Phong kiếm.

Sắc mặt Triết lập tức khó nhìn lên, người trước mắt là cao thủ khó chơi, ôm tỳ bà vào trong ngực, sóng âm phá kiếm, sóng âm quét qua chung quanh.

Cách vị trí hai người chém giết không xa, Vi Thi Thi lăng không một trảo, lập tức một tấm lưới hiện ra trong tay, ném thẳng về phía trước.

Sợi tơ rậm rạp hóa thành huyết quang.

Xùy!

Huyết quang bắn ra một ánh đao mang theo long uy rất mạnh, lập tức chém đứt lưới, tiến lên phía trước.

- Dừng lại!

Hắc Vũ Hộ quát to lên, chiến đao chém thẳng vào đầu của đối thủ.

Bành!

Một đao đánh nát trời cao, đao mang phá không bay xa vài chục trượng, huyết quang bị chém thành hai nửa!

Người vừa chém ra chính là Mạch, Mạch hóa thành hai phân thân tươi cười tấn công Hắc Vũ Hộ.

Hắc Vũ Hộ hoảng hốt, chiến đao xoay tròn, mang một hào quang rung động bay thẳng tới chỗ hai người bên này.

Nhưng hắn đã sớm trọng thường, đừng nói đối phó hai Mạch, mặc dù là một Mạch cũng khó ứng phó.

Bành!

Chiến đao trong tay bị dánh bay, trong đó một Mạch đánh một chưởng vào ngực hắn, chấn vỡ nội phủ, miệng thổ huyết.

Trong ba cường giả Yêu tộc, luận chiến lực bản thân, Mạch hoàn toàn đứng thứ nhất.

Lúc ấy bản thể tranh đấu với Cố Thanh Thanh nhằm đoạt Huyết Thần Châu, phân thân có thể kịch chiến với Lý Vân Tiêu, hiện tại không chỉ hai phân thân hợp nhất, còn hấp thu Dương tiên sinh đã tiến hóa thực lực bản thân, ngay cả Lý Vân Tiêu sử dụng lục đạo ma binh cũng chỉ làm hắn bị thương nhẹ.

Nửa Mạch đánh một chưởng vào người Hắc Vũ Hộ đã như thế, nếu là Mạch nguyên vẹn thì Hắc Vũ Hộ đã chết rồi.

Dù vậy, Hắc Vũ Hộ cũng cảm thấy lực lượng xói mòn nhanh chóng, hắn không còn thực lực cấm chiến đao, chỉ cảm thấy ánh mắt mơ hồ, ý thức tan rã.

- Hắc Vũ Hộ đại nhân!

Vi Thi Thi cả kinh kêu một tiếng, vội vàng tiến lên, trên người nàng có hào quang lóe sáng, lại biến thành thông thấu, kiếm âm sinh ra, âm thanh phong cách cổ xưa bao phủ Hắc Vũ Hộ.

- Ân?

Mạch nhíu mày nhìn qua, huyết quang lóe lên, hai phân thân hợp nhất, hắn buông tha Hắc Vũ Hộ, quay người đánh thẳng vào kiếm của Vi Thi Thi.

Phanh!

Huyết chưởng đánh lên thân kiếm, đánh ra vô số phù lục, lăng không vờn quanh, lại hóa thành diệu khúc.

Mạch kinh ngạc nói:

- Có ý tứ.

Cốt ngọc đao bay ra, chém thẳng vào thân kiếm, lập tức áp chế âm luật, long uy mênh mông sinh ra trong đao mang.

Mặc dù Vi Thi Thi đang ở trong trạng thái tuyệt diệu vẫn bị chấn động toàn thân, bay ra sau trăm trượng.

Nhưng Mạch xùy cười một tiếng, huyết độn không thua kém lôi độn, hắn như thuấn di, cầm kim lân chém tới.

Đ-A-N-G...G!

Vi Thi Thi cố vận dụng chân nguyên, sử dụng kiếm đón đỡ.

Kiếm phù nứt vỡ như phong linh trong gió, tiếng răng rắc thanh thúy vang lên.

Phốc!

Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Vi Thi Thi trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy như phong linh trong gió. Kim lân đao đã phá vỡ nguyên khí phòng ngự của nàng, đao quang tiến vào thân thể, tàn phá nội phủ nàng!

Trên dung nhan xinh đẹp không có chút biểu lộ nào, chỉ có ánh mắt lạnh nhạt trở nên réo rắt thảm thiết.

- Ân? Có ý tứ nha.

Mạch dường như phát hiện cái gì, nhìn chằm chằm vào mặt Vi Thi Thi, đột nhiên cười tà, thò tay bắt lấy.

Thân thể Vi Thi Thi run rẩy lợi hại hơn, trong mắt mang theo oán hận và nổi giận, nhưng cũng đã không có sát khí, nàng trở nên tuyệt vọng trước huyết chưởng, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt.

Giờ phút này dường như không còn chém giết sinh tử, không có thiên địa, chỉ còn lại có nàng một thân một mình, an tường chưa từng có.

Trên Thiên Diệp đảo, dưới táng hoa đào có thân ảnh tuyết trắng, tiếng đàn kích thích, như thủy nguyệt kính hoa, tâm niệm của nàng chấn động.

Như lạc hồng từ trời cao rơi xuống, từng phiến lá xanh đong đưa qua lại như hóa thành đầu ngón tay, nó như trôi theo dòng nước xanh thẳm

Hắn ngâm nga:

- Nhân sinh đáo xử tri hà tự, ứng thị phi hồng đạp tuyết nê. Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo, hồng phi na phục kế đông tây

Tiếng thơ như tiếng lòng.

Ánh mắt của nàng mê ly, nước mắt lăng dài trên má.

- Thử thì tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.

Đột nhiên huyết chưởng dừng lại trên không trung, hai mắt Mạch ngưng trọng nhìn qua trước mặt.

Nhất khúc thanh âm, lưu niên hốt tự mộng.

Tiền thế kim sinh, bách đại thiên thu vạn cổ.

Toàn thân Vi Thi Thi run lên, đột nhiên ngẩng đầu, lệ quang lăng dài trên má, lại tẩy đi dịch dung, hóa thành dung nhan tuyệt mỹ.

Một tiếng đàn phá không vang lên, hóa thành âm thanh rung động trong thiên địa.

- Phạm Hải Thanh Âm Khúc!

Vạn dặm trường không, phạm âm phiêu đãng, hóa thành phù văn như châu ngọc.

Những âm phù nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một thân ảnh ôm cầm đi tới.

Triết ở xa xa biến thành kinh hãi, hoảng sợ phát hiện tỳ bà trong tay mất hết linh khí, giống như bị thượng cổ tuyệt âm ma diệt.

Không chỉ có hắn, tất cả người tu luyện âm luật, cho dù kích thích thế nào cũng không sinh ra âm thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.