Ninh Khả Nguyệt nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
- Quang Chiếu!
Dải sáng vàng rắc xuống, trong huyết nguyệt hiện ra con ngươi như ngủ say ức vạn năm trở về nhân gian, mở to mắt chiếu khắp cõi trần.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng vàng chém vào quyền uy như hai thế giới giao hao xâm thực lẫn nhau. Cuối cùng ánh sáng vàng yếu hơn một chút bị ánh sáng đen cắn nuốt, xé giời lao đi. Không trung ngàn dặm bị nhuộm đen.
Nhưng Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư đã biến mất tại chỗ từ lâu, khi khói đen tan biến mới chậm rãi hiện ra.
Hoang biến sắc mặt, lòng vô cùng giật mình. Cứ tưởng gã dung hợp với chân linh Vô thì vô địch thiên hạ, nhưng không biết hai người bí ẩn từ đâu chui ra có lực lượng đối kháng được gã.
Nhát kiếm vừa rồi của đối phương tuy bị quyền kình đánh nát nhưng Hoang nhìn ra được đối phương chưa dốc hết sức, hoặc không muốn xung đột quá kịch liệt với gã.
Hoang đoán nửa đúng nửa sai. Ninh Khả Nguyệt đã dốc hết sức trong nhát kiếm đó, nhưng mức độ dung hợp của nàng và Quy Khư không đủ, không thể dùng hết lực lượng của Quy Khư.
Ninh Khả Nguyệt hỏi:
- Như thế nào? Yêu hoàng đại nhân cảm thấy hai ta có tư cách bàn điều kiện chưa?
Hoang hừ lạnh:
- Hừ!
Hoang cố ý lộ vẻ khinh thường nói:
- Tàm tạm. Nhưng có thể sống dưới một đấm của bản hoàng xem như có chút tài. Nói đi, bản hoàng giúp ngươi như thế nào?
Ninh Khả Nguyệt nhìn Hoang chằm chằm, gằn từng chữ:
- Chúng ta muốn vào Vô chi không gian.
- Vô chi không gian?
Hoang hết hồn:
- Các ngươi muốn tự sát sao? Dù là bản hoàng cũng không kiểm soát được Vô chi không gian, cũng không biết rõ về nó. Từ xưa đến nay vạn vật bị cắn nuốt chưa từng sống sót.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Điều này thì yêu hoàng đại nhân không cần lo. Chỉ cần đại nhân đồng ý với chúng ta, để chúng ta vào Vô chi không gian một lần thì hôm nay ta sẽ xóa sổ đám nhân tộc này cho đại nhân. Đương nhiên trừ Lý Vân Tiêu ra.
Hoang nhíu mày khó hiểu:
- Tại sao trừ người này ra?
Ninh Khả Nguyệt đáp:
- Người này hữu dụng.
Mấy chữ đơn giản, không giải thích nhiều làm gì. Có giá trị lợi dụng là đáng để sống.
Lửa giận bùng cháy trong lòng Lý Vân Tiêu, nhìn hai bằng hữu thân thiết nhất của mình một vị bị cướp thân thể, một vị bị cướp tâm trí, hoàn toàn thành người qua đường, thậm chí là kẻ thù.
Khúc Hồng Nhan cảm nhận cảm xúc của Lý Vân Tiêu dao động, nhẹ bóp tay hắn.
Lý Vân Tiêu cảm giác hơi thở lạnh lẽo vờn quanh lòng bàn tay, tâm tình bình ổn lại.Lý Vân Tiêu đưa mắt nhìn, trong mắt tràn đầy ngọt ngào.
Khúc Hồng Nhan cười đáp lại,tươi như hao nở:
- Đời người nếu như lúc ban đầu gặp, chuyện gì gió thu bi họa phiến. Đẳng nhàn biến khước lòng cố nhân, ai ngờ lòng cố nhân dễ đổi thay.
Lý Vân Tiêu tiếp lời:
- Rời núi cạn lời thanh tiêu bán, lệ vũ linh linh cuối cùng chẳng oán. Sao như bạc hạnh cẩm y lang, nguyện như ngày xưa liền cánh liền cành.
Hai người nhìn nhau cười, cảm thấy trời cao mây xa, lãng quên tình cảnh lúc này, như chốn không người.
Hoang trừng mắt nhìn, quát to:
- Thì ra tiểu tử này là người trong lòng của nàng, vậy không thể tha mạng cho nàng!
Lý Vân Tiêu đang tức nhưng không quá giận dữ, hắn buồn cười nói:
- Ngươi cho rằng nhét một chân linh vào người thì oai lắm sao? Còn mơ cắt đứt sinh tử của người? Hơn một vạn tinh nhuệ yêu tộc cuối cùng có một trăm trở lại đã là siêu may mắn, ngươi còn không mau kẹp đuôi chạy trốn, đứng đây thổi phồng với người lạ?
Hoang tức giận quát:
- Chết đi!
Bóng người màu đen chợt lóe gần như thuấn di đến, bàn tay thô to vỗ vào đầu Lý Vân Tiêu muốn một chưởng nổ nát đầu hắn.
Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan đã đề phòng trước, song kiếm đều xuất hiện đâm vào mắt Hoang.
Mặc kệ tồn tại cường đại cỡ nào, trừ phi là đồng tộc nếu không con mắt luôn là điểm yếu.
Sau khi Hoang dung hợp với Vô thì người phát ra lực lượng cường đại, trong một lúc khó thể phá mở chân nguyên hộ thể. Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan lòng có linh tê nhằm vào con mắt Hoang.
Hoang giật nảy mình, cảm thấy đôi mắt lạnh lẽo sắp mù, vội rụt tay về chộp song kiếm.
Bùm bùm!
Bàn tay to chộp thân kiếm nhưng không dán sát lòng bàn tay mà dựa vào chân nguyên hút kiếm, làm hai người không thể nhúc nhích.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
- Ngươi giỏi!
Lý Vân Tiêu bắt ấn quyết, mấy đóa hoa sen trên kiếm bay tới.
Hoang cảm nhận nguy hiểm, cổ tay xoay đánh bật Kiếm Thương Trảm Hồng ra, bàn tay to vỗ vào các đóa sen.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Băng Sát Tâm Diễm nổ tung, xung lực đốt cháy tất cả nhưng không bị thương được Hoang, tuy nhiên làm bàn tay gã đau xót giật mình vội rụt tay lại.
Khúc Hồng Nhan vung kiếm thế hất tay trái Hoang ra, cùng Lý Vân Tiêu lùi về.
Hoang nổi giận, không chỉ vì tự tin sau khi dung hợp với Vô thì vô địch thiên hạ bị tổn hại, còn bởi bị châm biếm trêu đùa ngay trước mặt Khúc Hồng Nhan. Mắt Hoang tóe lửa.
Ninh Khả Nguyệt ở phía sau kêu lên:
- Yêu hoàng đại nhân.
Giọng Ninh Khả Nguyệt lạnh băng:
- Mới rồi bổn tọa đã nói, người này còn hữu dụng.
Người Hoang cứng lại, cảm nhận uy hiếp đến từ sau lưng. Nếu Hoang truy kích Lý Vân Tiêu e rằng đối phương sẽ ra tay ngay.
Hoang nhớ đến lúc trước một kích chưa dốc hết sức đó, thực lực của nữ nhân này không kém hơn Hoang bao xa, giờ mà đánh nhau thì lỗ to.
Nhưng Hoang không chấp nhận thua như vậy, tức giận quát:
- Ngươi nói không thể giết liền không giết sao? Ngươi già được bao lăm?
Ninh Khả Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, không xem như già. Nhưng nếu chuyện ta muốn mà không làm được thì ta cũng sẽ biến đối phương thành già bất lực.
Rõ rành rành uy hiếp, lòng Hoang nổi giận. Nhưng suy tính kỹ lại, Hoang đành nén giận cười to bảo:
- Ha ha ha! Có cá tính! Tốt, bổn tọa nể mặt ngươi tạm thời cho hắn sống thêm mấy ngày!
Hai người này quá nặng ký, nếu nghiêng hướng nhân tộc e rằng hôm nay yêu tộc sẽ toàn quân bị diệt.
Dù bây giờ hai người này muốn tiểu trên đầu gã thì Hoang chỉ cố nhịn.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Yêu hoàng đại nhân quả nhiên anh minh, ta nghĩ đại nhân sẽ làm ra quyết định sáng suốt.
Hoang nói:
- Tốt, bản hoàng hứa với các ngươi!
Ninh Khả Nguyệt không quá vui mừng, như thể mọi thứ vốn là đương nhiên.
Ninh Khả Nguyệt thản nhiên nói:
- Vậy thì tốt, miễn yêu hoàng đại nhân thề thì hai ta sẽ giúp đỡ tiêu diệt những người này ngay.
- Cái gì? Thề?
Hoang tức giận quát:
- Bản hoàng nhất ngôn cửu đỉnh, cần gì thề? Hay là ngươi không tin lời của bản hoàng?
Ninh Khả Nguyệt nhìn Hoang, gật đầu nói:
- Đúng rồi, không tin.
Hoang:
- . . .
Hoang gằn ba chữ:
- Tốt, tốt, tốt!
Hoang đã tức điên rồi lại không biết làm sao, gã giơ tay thề, mắt phun lửa, mặt tím lịm.
Ninh Khả Nguyệt vừa lòng nói:
- Đại nhân yên tâm ra tay đi, có hai ta hậu thuẫn thì những người này chết chắc.
Hoang tức giận quát:
- Cái gì? Hậu thuẫn?! Không phải các ngươi cũng ra tay sao?
Thiên Tư cười nói:
- Nếu yêu tộc không đánh lại thì hai ta sẽ tự ra tay, bảo đảm xóa sổ đám nhân tộc.
Hoang tức hộc máu. Hai người này hoàn toàn không muốn ra sức, chỉ vào lúc quan trọng đi ra uy hiếp gã nhặt của rơi.