Ngải nói đúng, tranh giành yêu hoàng là chuyện nội bộ, lúc này là cuộc chiến khí vạn yêu tộc, nên có sự nặng nhẹ.
Nghĩ thông rồi Triết yên tâm, đứng trước Mạch hộ pháp cho gã.
- Đó là . . .
Cố Thanh Thanh ở phía xa sợ hãi biến sắc mặt nói:
- Thần thông thiên phú của tộc Thương Yêu, Huyết Cấm Thức!
Thiên Chiếu Tử kinh kêu:
- Thức này có gì lợi hại?
Cố Thanh Thanh đáp:
- Thật ra là một cách thu nạp năng lượng, không khác gì bản chất công pháp rút lực lượng nguyên thạc bên ta. Nhưng nguyên thạch của tộc Thương Yêu là máu, ngày xưa tổ tiên của Mạch thi triển chiêu này phong ấn bản thân rồi mượn dùng lực lượng đất đai luyện hóa thành Huyết Thần châu để cho hậu nhân hưởng dụng.
Mọi người hết hồn:
- Phong ấn chính mình luyện hóa thành châu, cái này . . .
Nghĩ đến quyết tâm khí phách đó làm người ta rợn tóc gáy.
Cố Thanh Thanh cười gian:
- Nhưng tính tới tính lui cũng không ngờ cuối cùng bản cô nương được lợi.
Mắt Lý Vân Tiêu hấp háy ánh sáng:
- Đừng đắc ý, trên chiến trường này ẩn chứa huyết năng quá mạnh, ức vạn huyết châu liên kết ảnh hưởng nhau gần như thành thiên la địa võng, năng lượng lớn chưa chắc dưới Huyết Thần châu. Nếu không ngăn cản có lẽ một Hư Cực Thần cảnh sẽ đi ra.
Vi Thanh trầm giọng nói:
- Nói đúng, nhưng người này được ngàn vạn yêu tộc bảo vệ ở hậu phương, làm sao ngăn đây?
Phương xa, đám người Công Dương Chính Kỳ giật mình nhìn dị tượng. Lệ Hoa Trì một chưởng vỗ vào cầm huyền phát ra tiếng ù ù. Hai ngón tay Lệ Hoa Trì kéo đuôi dây định trảm kích.
Đột nhiên một dải ánh sáng vàng lấp lóe hóa thành lực lượng nhật hao đốt da thịt nóng rát.
Lệ Hoa Trì hơi đụng cầm huyền là ánh sáng nhật hoa kia sẽ công kích ngay.
Nhật hoa sáng rực lơ lửng trên cầm huyền, chiến qua bay lượn bên trong, là Duệ Quang của Thiên Tư.
Mấy người khác cảnh giác, siết chặt binh khí, sẵn sàng tấn công.
Thiên Tư cười khẩy nói:
- Đã xem kịch thì nên yên lặng chút, không thì tự mình lên sân diễn.
Lệ Hoa Trì ngẫm nghĩ nếu phe họ ra tay thì Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư sẽ ngăn cản, e rằng không phân tâm đi qua được. Cầm huyền trở lại như cũ, Lệ Hoa Trì yên lặng quan sát.
Thiên Tư thu về Duệ Quang để sau lưng, cũng nhìn huyết châu đầy trời, không biết trong lòng gã nghĩ gì.
Lý Vân Tiêu nói:
- Theo ta thấy để . . . đại nhân đi ngăn Huyết Cấm thức của người này là thích hợp nhất.
Hoàng Phủ Bật và Thiên Tinh tử coi như tham gia vào chiến trường sớm nhất, người hai phái tử thương thảm trọng. Vạn Tinh cốc chỉ còn mỗi Thiên Tinh tử và một trưởng lão, Phệ Hồn tông còn bốn người.
Hoàng Phủ Bật nét mặt sa sầm lạnh lùng nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi có ý gì? Muốn hại bổn tọa sao?!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Bật đại nhân nghĩ nhiều. Tuy quý phái hy sinh rất lớn trong cuộc chiến này nhưng với đại nhân và ba vị trưởng lão khác cũng coi như là cơ duyên. Mạch thu nạp máu trên chiến trường, bốn vị thì luôn thu nạp hồn trên chiến trường, được đến ích lợi không nhỏ gì đúng không? Tuy đại nhân luôn giả bộ bị thương nặng khó thể tái chiến nhưng với Diệu Pháp Linh Mục của bản thiếu gia thấy rõ thân thể đại nhân chẳng những như rồng như hổ, còn khỏe hơn trước.
Mấy người Phệ Hồn tông nghe Lý Vân Tiêu nói xong hoàn toàn biến sắc mặt. Mọi người mắt trợn trắng trừng bọn họ.
Hoàng Phủ Bật ho khan, ánh mắt mọi người như gai dâm sau lưng.
Hoàng Phủ Bật nói:
- Tuy vết thương của bổn tọa phục hồi được hai, ba phần nhưng không hoàn toàn khỏe như Lý Vân Tiêu nói, còn về tiến bộ thêm một tầng toàn là lời nói không đâu.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm:
- A, vậy sao?
Hoàng Phủ Bật, ba trưởng lão khác nhìn nụ cười đó mà da đầu tê dại. Như thể trước đôi mắt trí tuệ đó tất cả không có đường che giấu.
Hoàng Phủ Bật tức giận quát:
- Đương nhiên rồi! Ta thấy che giấu sâu nhất là Lý Vân Tiêu nhà ngươi! Ngươi là cường giả có thánh khí trong tay, lúc ức chế Hỗn Thiên Nghi cũng đã biết uy lực thánh khí nhưng về sau không thấy ngươi dùng lần nào. Nếu lấy thánh khí ra thì những yêu tộc, Mạch có ai chặn lại được?
Lý Vân Tiêu câm nín, không biết nên giải thích như thế nào.
Lúc trước hoàn toàn bị Hỗn Thiên Nghi ức chế, nên đại lục Thiên Vũ tự động kích phát ra lực lượng. Sự thật này có giải thích thì hơn phân nửa mọi người sẽ nghi ngờ, hiện tại Lý Vân Tiêu phải chịu ánh mắt nghi ngờ của nhiều người.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Không phải ai cũng dùng thánh khí được, nếu ta có thể dùng tùy thích thì bây giờ đã ném Bật đại nhân ra đập chết địch!
Hoàng Phủ Bật bị Lý Vân Tiêu đốp chát lại chọc tức hộc máu:
- Ngươi . . .!
Ngực Hoàng Phủ Bật nghẹn lại, gã nổi lên cảnh giác. Lý Vân Tiêu sở hữu thánh khí lại là địch thủ của gã, tương lai sẽ là mối hạo ngầm.
Nghĩ đến đây mắt Hoàng Phủ Bật lạnh băng, thậm chí ngưng tụ sát khí.
Lý Vân Tiêu nói hợp tình hợp lý, dù hắn có thánh khí cũng khó vận dụng tùy thích, lực lượng phản phệ không phải người bình thường có thể chịu nổi. Luân Hồi Đại Quang Bàn của Ti Đình Ngữ cũng như thế.
Giải thích gạt bỏ nghi ngờ của mọi người.
Thiên Chiếu Tử sợ hai người xung đột, vội nói:
- Hiện tại Lý Vân Tiêu đang ngưng tụ lôi độc, nhiệm vụ cắt đứt Huyết Cấm thức mong rằng Phệ Hồn tông sẽ đảm nhiệm.
Hoàng Phủ Bật lộ vẻ mặt ngượng nghịu, cực kỳ không muốn.
Nhưng mọi người dều nhìn gã, vết thương cũng sớm lành, lúc trước Hoàng Phủ Bật lẫn trong đám đông thì còn giả bộ được, hiện tại toàn là cảnh giới đánh gái ngươi từ đầu đến chân, khó thể giả bộ tiếp.
Ba trưởng lão khác cục súc bất an, vẻ mặt lúng túng.
Hoàng Phủ Bật hung tợn lườm Lý Vân Tiêu, lên tiếng:
- Tuy rằng nhiệm vụ rất nặng nề nhưng việc lớn liên quan sinh tử của tộc ta, bổn tọa và ba vị trưởng lão đương nhiên là nghĩa bất dung từ.
Hoàng Phủ Bật nói xong dứt khoát cùng ba trưởng lão khác biến thành luồng sáng vàng tựa mũi tên lao ra.
Huyền Hoa càm ràm:
- Cáo già này để ta giúp hắn một tay.
Huyền Hoa giơ cung tên, một mũi tên thô màu đen bắn ra ngoài hóa thành vô số phù văn trên không trung, tách ra thành mấy trăm mũi tên đuổi theo bốn người lao nhanh, lướt qua bên cạnh họ.
Lực lượng hiện tại của Huyền Hoa không bằng lúc đỉnh cao, bắn tên xong gã rất suy yếu, hai tay rũ xuống không còn sức cầm cung.
Mấy trăm mũi tên mở đường trước mặt nhóm người Phệ Hồn tông, bắn ra một con đường.
Mấy người yêu tộc lao ra từ chiến trường. Một yêu tộc cao tám trượng, hai tay cầm một tấm thuẫn độn bay ra.
Tấm thuẫn lượn vòng trên không trung đánh bay một nửa số tên rồi quay về tay yêu tộc. Yêu tộc cuồng cười, thân hình to lớn núp sau tấm thuẫn lao hướng Hoàng Phủ Bật.
Hoàng Phủ Bật cười giễu:
- Vô tri!
Một tay Hoàng Phủ Bật bấm quyết, ngữ giả màu vàng bay ra khỏi người gã, cười khùng khục xông lên
Ong ong ong ong ong!
Tấm thuẫn to phát ra tiếng ù vang, ngữ giả màu vàng xuyên thấu qua tấm thuẫn.
Yêu tộc khẽ run, biểu tình kinh khủng và mờ mịt rồi dần biến thành ngơ ngẩn. Yêu tộc và tấm thuẫn từ trên trời rơi xuống đất.