Ninh Khả Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Không khách khí, nếu đã quan tâm thì phải làm tới cùng, làm cho các ngươi một đi không trở lại mới tốt.
Lực lượng trên người nàng bộc phát, một huyết nguyệt hiện ra sau lưng nàng, chiếm cứ nửa bầu trời, nó rất đẹp.
Trên huyết nguyệt có kinh mạch ẩn hiện, phía trên có phù văn cổ quái cùng với các loại trận pháp, giống như tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng nó là sinh linh sống sờ sờ, đột nhiên mở mắt ra.
Lúc nó mở mắt ra, cả bầu trời trở nên thanh tịnh, giống như đượt gột rửa qua.
Nội tâm mọi người chấn động, một cảm giác khác thường hiện ra trong đáy lòng, sau khi con mắt kia đảo qua thân thể chẳng khác gì ngàn vạn năm trôi qua, biến hóa tang thương vô tận.
- Đây là. . .
Mọi người lúc này lâm vào hoảng hốt, phát hiện thời không bị thay đổi, bản thân mình đang ở trong thiên địa xa lạ.
Mọi người lăng không đứng đó, hiện tại toàn bộ chân đạp đại địa, phía dưới là nham thạch dày đặc, cho người ta cảm giác rất chắc chắn, tầng nham thạch này kết cấu cực kỳ cổ xưa.
- Loại linh khí này...
Không ít người giật mình, chỉ cảm thấy linh khí thổi qua mặt, lúc này Thiên Vũ Đại Lục còn là linh sơn bảo địa linh khí dồi dào.
Thiên Chiếu Tử ngồi xổm xuống vuốt tầng nham thạch, sắc mặt trở nên quái dị, cả kinh nói:
- Thái Cổ Cương Nham!
Trong đó không ít người tinh thông thuật đạo, còn có mấy cường giả thuật uyển của Hóa Thần Hải cũng kinh hãi kêu to lên.
Hai tay Lý Vân Tiêu nắm chặt, mái tóc của hắn đang đẫm mồ hôi, nói:
- Đây chỉ là quy khư đồng thuật mà thôi, chế tạo ra cảnh tượng thái cổ, các vị không nên cho là đúng.
- Ảo thuật sao?
Thiên Chiếu Tử nhìn lên bầu trời, quan sát đại địa, dùng tay chạm nhẹ vào mặt đất, nỉ non lẩm bẩm:
- Nhưng mà cảm giác rất chân thật... Ảo cảnh sao?
Cố Thanh Thanh cũng mê hoặc, nói:
- Ảo cảnh chân thật quá, dường như là thay đổi thời không, có ai nghĩ đây là ảo giác?
Nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ nhúc nhích, hắn cũng cảm nhận nơi này cực kỳ chân thật, hoàn toàn khác với đồng thuật hắn thi triển ra, nghe được Cố Thanh Thanh hỏi thì nghĩ tới cái gì đó, nói:
- Nơi này giống như ảo ảnh trong mơ, có hiệu ứng như sương mù. Chính là pháp hoa liên thai, đây là một pháp quyết kinh người.
Hắn bấm niệm pháp quyết, hai mắt của hắn bắn ra kim quang sáng ngời, hắn suy nghĩ một lát, nhưng hai mắt đột nhiên bị lực lượng áp chế, cảm giác đau đớn sinh ra, trong mắt có huyết lệ chảy xuống.
- Như thế nào?
Đám người Xa Vưu kinh hãi, lúc này quát lớn lên.
- Ta không sao.
Lý Vân Tiêu thò tay ngăn lại mọi người, nhắm hai mắt, cái kia huyết lệ mới dần dần dừng lại,
- Quy Khư đồng thuật chi lực quá mạnh mẽ, nó có thể dùng giả đánh tráo, dùng hóa hư thật, chỉ có chân thật chi nhãn dòm phá mọi hư ảo mới thấy được.
- Ah?
Ninh Khả Nguyệt nhìn sang, nói:
- Ngươi nói chính là Ba gia tứ hải cộng chủ sao, bọn họ tương truyền nhiều thế hệ đều có chân thật chi nhãn! Có thể nhìn tận chân tướng vạn pháp, nếu đồn đãi là thật, như vậy ta rất giật mình đấy.
Trong mắt Thiên Tư có tinh quang lập lòe, nói:
- Xem ra ta phải đi tứ hải xem mới được.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thất kinh, toàn thân của hắn phát lạnh, có lẽ hắn còn phải chiến với bọn chúng ở quy khư rồi, nhưng trạng thái của hắn hiện tại cực kém, nếu hai người này đi Hải Hoàng điện, sợ rằng sẽ có một phen gió tanh mưa máu, mà hắn chính là tội nhân.
- Thiên hạ này không phải nơi ngươi có thể tùy ý làm chủ đâu.
Lý Vân Tiêu cắn răng tức giận nói:
- Chư vị, muốn rời khỏi ảo cảnh này chỉ có thể giết vào quy khư, nếu không thì không có biện pháp nào khác cả.
- Cái gì?
Tất cả mọi người cả kinh, cảm thấy nội tâm trầm xuống.
Thật vất vả mới có chỉ lệnh rút lui, vốn tưởng rằng chấm dứt, lại không thể ngờ lại sinh ra nguy cơ khác.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Ngươi nói không sai, trừ giết ta thì không có biện pháp nào khác cả.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, trên mặt đầy nghi hoặc.
Ninh Khả Nguyệt khẽ cười nói:
- Đó chính là vì ta muốn cởi bỏ ảo thuật.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy ngươi làm thế nào mới có thể cởi bỏ ảo thuật?
Ninh Khả Nguyệt cười lạnh như băng, nói:
- Ứng Yêu Hoàng đại nhân ước hẹn, trừ ngươi thì phải giết toàn bộ nhân tộc.
Tất cả mọi người tộc đều giận dữ, Công Dương Chính Kỳ lạnh giọng nói:
- Đã như vậy, ngươi đi chết trước đi.
Biết rõ chiến sự là không tránh được, trong tay Công Dương Chính Kỳ cầm chiến thương đâm thẳng vào mi tâm của Ninh Khả Nguyệt!
Loong coong!
Một âm thanh chấn động vang vọng hư không, chiến thương trực tiếp đâm vào trán Ninh Khả Nguyệt, mặt mũi của nàng máu tươi đầm đìa.
Công Dương Chính Kỳ biến sắc, loại tràng cảnh chân thật này làm hắn chấn kinh, nổi giận gầm lên một tiếng, thương thức quét ngang, thân thể Ninh Khả Nguyệt nổ tung, phấn thân toái cốt.
Sau đó Ninh Khả Nguyệt xuất hiện lần nữa, nàng đứng trên quy khư chi nhãn, ánh mắt như tiên tử từ trên cao nhìn xuống, mang theo thần sắc khinh miệt đảo qua mọi người.
Hoang và Ngạo Trường Không cũng phát hiện thiên địa thay đổi, nhưng hai người truy đuổi chém giết phá không vạn dặm, lúc xuất hiện, khi thì biến mất, căn bản không bận tâm chung quanh xảy ra chuyện gì.
Công Dương Chính Kỳ thu hồi chiến thương, quát:
- Giết nàng! Năm người chúng ta cùng liên thủ, thiên hạ này căn bản không ai có thể ngăn cản chúng ta được.
- Chậc chậc, các ngươi tự tin thật sao?
Thiên Tư cười cợt châm chọc, trực tiếp xuất hiện trước mặt Công Dương Chính Kỳ, chiến thương tỏa sáng làm mọi người bị chói mắt nhắm mắt lại.
Hừ!
Công Dương Chính Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Ta giết súc sinh này trước, nữ nhân kia giao cho bốn người các ngươi.
Trường thương run lên, tiếng gầm gừ hung mãnh truyền ra, đâm rách thiên địa, thương mang đâm thẳng vào người Thiên Tư.
Thiên Tư cười lạnh, cầm thương tiến lên, hai người lao vào nhau.
Khúc Hồng Nhan phi thân bay lên, huyết nguyệt cũng tiến lên theo Ninh Khả Nguyệt.
Ánh mắt Ninh Khả Nguyệt đảo qua bốn người, khẽ cười nói.
- Giết ta? Mấy vị cảm thấy có khả năng sao?
Khúc Hồng Nhan đang định nói cái gì, Lệ Hoa Trì lại quát:
- Sát!
Gọn gàng, dây đàn run lên, một sát âm chấn động, hóa thành vô số trảm kích đánh tới.
Tuyết Thần Hề cũng sử dụng kiếm âm, hai người hợp tấu, quần anh hội tụ, âm luật tăng cao lên mấy lần, cả bầu trời bị xé tan thành vô số lỗ hỏng, gợn sóng lan tràn ra chung quanh.
Trong khoảng khắc công kích đã xé Ninh Khả Nguyệt thành phấn vụn, hóa thành vô số màn sáng.
Tuyệt Thiên Hàn trầm giọng nói:
- Đáng chết, cô nàng này ảo thuật rất mạnh!
Đột nhiên cảm giác sợ hãi lan tràn trong nội tâm của hắn, chỉ (cái) cảm giác mình lúc này bước vào trong quỷ môn quan!
Ngay lúc sống còn, một đạo ánh sáng tím rơi xuống, phía sau nó còn có huyền khí chấn động.
Khúc Hồng Nhan chém một kiếm, lập tức đánh thẳng vào kiếm của Ninh Khả Nguyệt.
Tuyệt Thiên Hàn nhặt được một mạng từ quỷ môn quan trở về, kinh hãi không quay đầu lại, lúc này cầm chiến đao chém ra sau lưng, quát:
- Muốn giết ta, đi chết đi!
Ồ ồ!
Bầu trời bị chém ra, nhưng không thấy thân ảnh Ninh Khả Nguyệt, không chỉ có như thế, ngay cả Khúc Hồng Nhan, Lệ Hoa Trì, Tuyết Thần Hề, thậm chí Công Dương Chính Kỳ đứng ở xa xa cũng không có nhìn thấy.