Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2984: Chư pháp không tương (2)



Tuyệt Thiên Hàn hoảng hốt, lập tức biết rõ chính mình lâm vào ảo cảnh, không dám lộn xộn, cầm đao đứng đó, thần thức tản ra, đề phòng cảnh giác.

Đột nhiên bầu trời như bị tách ra, dung nhan tuyệt thế của Khúc Hồng Nhan xuất hiện, cầm Tử Tiêu Kiếm trong tay, tư thế hiên ngang, lăng không đứng đó, nói:

- Mỗi người đang ở trong ảo thuật, mau đi theo ta.

Tuyệt Thiên Hàn đại hỉ, khen:

- Không hổ là cung chủ Thần Tiêu Cung, Tuyệt mỗ tại hải ngoại cũng nghe nói qua, thật sự danh bất hư truyền.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Khen nhầm, bây giờ không phải là thời điểm khách sáo, làm sao giết địch mới là chính sự.

Tuyệt Thiên Hàn ôm quyền nói:

- Đúng vậy.

Hắn lúc này xuất hiện bên cạnh Khúc Hồng Nhan, đột nhiên đảo tay hóa đao chém một cái.

Phanh!

Khúc Hồng Nhan ăn cả kinh, vội vàng lách mình đánh ra một kiếm, lúc này chấn động bay ra xa, một trảm này xuất chém trúng nàng, tức giận nói:

- Ngươi điên sao?

Tuyệt Thiên Hàn nhếch miệng cười lạnh nói:

- Ta điên rồi, nhưng đao trong tay của ta không điên! Nó có thể nhận biết khí tức của ngươi, quy khư!

Sắc mặt Khúc Hồng Nhan lạnh nhạt, hóa ra chân thân Ninh Khả Nguyệt, kinh ngạc nói:

- Thú vị, lại có binh khí như vậy.

Nàng nhìn qua chiến đao răng cưa sắc bén, kinh ngạc nói ra.

- Hừ, chuyện thú vị còn khá nhiều đấy.

Tuyệt Thiên Hàn cười lạnh nói:

- Nhìn ngươi có mạng chơi không đã.

Thân ảnh Khúc Hồng Nhan xuất hiện sau lưng Ninh Khả Nguyệt lặng yên không một tiếng động đâm tới một kiếm.

Tuyệt Thiên Hàn nói như vậy chính là muốn phân tán sự chú ý của nàng, nhưng dường như vẫn có phát giác, thân ảnh lóe lên phiêu hoảng hốt bất định, biến mất trước mắt, làm cho Khúc Hồng Nhan không thể đâm trúng.

Loong coong!

Trên bầu trời có tiếng đàn truyền ra, tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, dây đàn chấn động, tiếng đán như châu như ngọc.

Bị dây đàn ảnh hưởng, bầu trời bắt đầu chập trùng, giống như nhạc phổ, quanh co khúc khuỷu, từng đạo kiếm âm vang lên, không ngừng quanh quẩn các nơi.

Phạm hải thanh âm khúc.

Sóng âm phiêu đãng trên bầu trời vài lần, Ninh Khả Nguyệt không thể che dấu, chân thân xuất hiện.

Nhưng trên mặt nàng cũng không kinh hoảng, thậm chí không có một tia thần sắc, chỉ cầm kiếm đứng đó, lắng nghe như si mê.

Sau đó trong nội tâm thở dài, kim kiếm hoành trước người, cẩn thận ngưng trông đi tới, bốn chữ "Tuế nguyệt như ca" đủ hình dung tang thương của nàng

- Sinh thời, không thể buông tha, cuối cùng không thể may mắn thoát khỏi. . .

Người nghe được tiếng đàn dường như hiểu được tâm tình của nàng, tiết tấu càng lúc càng nhanh, kiếm âm nhanh chóng, chúng như đảo quanh người Ninh Khả Nguyệt, kiếm thế không ngừng kêu vang.

Khúc Hồng Nhan cũng bị xúc động tiếng lòng, trong mắt có phần hoảng hốt, cảnh núi tuyết năm đó cũng hiện lên trong tâm trí của nàng.

Đột nhiên Lệ Hoa Trì quát lên một tiếng:

- Hồng Nhan cung chủ, đừng vội phân tâm!

Nội tâm Khúc Hồng Nhan lúc này mới run lên, ánh mắt thanh tỉnh, xua tan tất cả suy nghĩ viễn vông.

Tử Tiêu Kiếm không ngừng hô ứng với tâm tình của nàng.

Phạm hải thanh âm khúc đột nhiên âm điệu thay đổi, tiếng đàn như xé rách nhân tâm, toàn thân người nghe cảm thấy rất khó chịu.

- Ah!

Ninh Khả Nguyệt lúc này kêu thảm thiết, gương mặt trở nên cực kỳ đáng sợ, thất khiếu chảy máu tươi.

Vào lúc này trên không trung xuất hiện một thân ảnh, chính là Tuyết Thần Hề, thân ảnh của nàng như một nhạc khí, kiếm âm trong tay đua tiếng, hóa thành kiếm cương đánh thẳng tới phía trước!

Khúc Hồng Nhan cùng Tuyệt Thiên Hàn cũng không lập tức ra tay.

Thiên tinh chiếu ứng, địa sát xông ngưng, Tử Tiêu Kiếm chấn động mạnh, hàn khí tỏa ra, một kiếm này mang theo khí thế trảm phá thương sinh.

Tuyệt Thiên Hàn cảm nhận được kiếm khí kia, ăn cả kinh, không dám lãnh đạm, hắn cũng vung đao chém thẳng xuống.

Bốn người hợp lực, một kích hủy thiên diệt địa !

Trên người Ninh Khả Nguyệt xuất hiện ánh sán tím chấn động mạnh, trực tiếp phóng lên trời cao, dường như cực kỳ thống khổ, thân ảnh không ngừng vỡ ra trước một kích của bốn người, huyết nhục trong người quay cuồng, gương mặt trở nên khủng bố, giống như một viên cầu thịt, ngũ quan mơ hồ, xuất hiện con mắt quỷ dị.

Trong mắt bắn ra thần thái thù hận, mỗi một người đều cảm giác mình bị nhìn chằm chằm vào.

Khúc Hồng Nhan quát:

- Lại lên!

Tử Tiêu Kiếm lăng không bay tới, nhân kiếm hợp nhất.

Ba người khác cũng nghiêm túc, tiếng đàn, kiếm âm, bảo đao đều không ngừng giơ lên ngăn cản.

Oanh!

Kết giới đỏ thẫm xuất hiện trên người Ninh Khả Nguyệt, ngăn cản công kích của bốn người.

Kết giới từ từ ngưng hình, nó có hình dạng con mắt, Ninh Khả Nguyệt trúng lực lượng công kích cực mạnh của bốn người, con mắt to trên gương mặt lúc này chảy máu.

Lực lượng kết giới không ổn, chấn động sinh ra không dứt.

Thân thể Ninh Khả Nguyệt đang run rẩy, đột nhiên con mắt trên gương mặt trở nên tang thương, máu tươi chảy dài, miệng há to, giọng nói khàn khàn, nói:

- Đi. . . Nhanh. . . Đi. . .

Khúc Hồng Nhan cả kinh, nói:

- Ngươi, ngươi là Ninh Khả Nguyệt.

Thân thể Ninh Khả Nguyệt run rẩy lợi hại hơn, dường như không cách nào khống chế được, bộ dáng thống khổ, nói:

- Ta. . . Ta. . . Sắp. . . Khống chế. . . Khống chế không nổi. . .

Khúc Hồng Nhan nói:

- Rút lui trước!

Lực lượng bốn người đánh một kích lúc nãy đã làm kết giới tiêu tán đi, thân thể Ninh Khả Nguyệt lúc này dừng run rẩy, hơi thể vội vàng.

Bốn người không dám lên trước, vẫn cẩn thận, Lệ Hoa Trì nói:

- Làm sao mới có thể cứu ngươi?

Ninh Khả Nguyệt lắc đầu nói:

- Phạm hải thanh âm khúc vừa rồi làm Quy Khư thất thần, khiến cho ta tạm thời lấy được quyền khống chế thân thể, ta vốn định tự sát, nhưng chỉ cần ý niệm tự sát vừa xuất hiện thì bị đoạt quyền khống chế. Các ngươi đi mau, dùng lực lượng của các ngươi tạm thời không thể giết Quy Khư.

Khúc Hồng Nhan vội la lên:

- Nên làm gì mới có thể giết nó?

Gương mặt Ninh Khả Nguyệt nhúc nhích, chậm rãi sinh ra ngũ quan, khôi phục tương mạo sẵn có của mình, mặt đầy máu tươi.

Mọi người đã thấy bộ dáng kinh khủng kia, mặc dù hiện tại nàng xinh đẹp tuyệt trần, bọn họ cũng sợ hãi không dám tới gần.

Ninh Khả Nguyệt lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, Quy Khư lúc ở thượng cổ là tồn tại cao cao tại thượng, trong trí nhớ của ta, nó thậm chí đã tranh đấu với thượng cổ chân long, thậm chí còn không bị giết.

- Chi! Cái gì?

Sắc mặt bốn người đại biến, lập tức hóa đá.

Lệ Hoa Trì sợ hãi nói:

- Thượng cổ chân long cũng không thể giết nó?

Ninh Khả Nguyệt nói:

- Tin tức của ta quá ít, nhưng mà hiện tại Quy Khư đã sớm mất đi lực lượng năm đó, dường như là bị chân long đánh bị thương, lúc này mới lâm vào ngủ say. Mà muốn cho nó triệt để khôi phục, nhất định phải có lực lượng của Thiên Tư cùng Lý Vân Tiêu, ta không biết làm sao mới giết nó, nhưng các ngươi nhất định phải ngăn cản nó đạt được Lý Vân Tiêu, hoặc là. . . Giết Thiên Tư!

Những lời cuối cùng nàng dùng tòa lực nói ra, sắc mặt biến thành khó nhìn.

Khúc Hồng Nhan nghe được chuyện này liên quan tới Cổ Phi Dương, trên mặt sinh ra sát khí, hàn quang chớp động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.