Linh Mục Địch nói:
- Không cần lo lắng quá mức, tuy gương mặt hiện ra, nhưng muốn xuyên qua giới lực chân chính còn không biết mất bao lâu, có lẽ đời của ngươi sẽ không thấy được.
- Thực sao?
Lý Vân Tiêu lúc này mới thở ra một hơi, nói:
- Hô, hù chết ta, đã như vầy, ta bỏ qua.
Linh Mục Địch lại nói:
- Đây chẳng qua là suy đoán của ta, nếu nơi này tiếp tục dị biến, gây chuyện không tốt những ma đầu này sau một giây sẽ đi ra.
Lý Vân Tiêu đầu đầy hắc tuyến, tức giận nói:
- Vậy ta nên làm cái gì bây giờ?
Linh Mục Địch nói:
- Ngươi đừng vội, trước tìm ra Nguyên Đức, hỏi rõ ràng tình huống nói sau. Hắn và Lỗ Thông Tử khẳng định biết rõ một ít tình huống.
Lý Vân Tiêu cả kinh, thầm nghĩ: vì sao lại quên Nguyên Đức chứ.
Ánh mắt của hắn nhìn qua chung quanh, lúc này phát hiện Nguyên Đức đang ngồi xếp bằng trên hư không, điều tức thương thế, dường như không nhìn thấy bọn họ.
Hai người vừa đến đã bị những gương mặt hù sợ, không có chú ý Nguyên Đức tồn tại.
Lý Vân Tiêu nhìn qua, trầm giọng nói:
- Nguyên Đức? Ngươi không muốn cho chúng ta câu giải thích sao?
Kỳ Thắng Phong cũng khôi phục tinh thần lại, sắc mặt đầy phức tạp nhìn qua Nguyên Đức, bộ dáng âm trầm.
Nguyên Đức lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, cũng không có chấm dứt ấn quyết, tiếp tục điên cuồng thu nạp ma khí, nói:
- Hai vị không phải đã nhìn thấy, hơn nữa đã có phán đoán sao?
Lý Vân Tiêu không thể ngờ hắn bình tĩnh như vậy, trong nội tâm có chút cổ quái, nói:
- Ah? Xem ra Nguyên Đức đại nhân với cảnh tượng này tập mãi thành quen, không biết vết nứt không gian này xuất hiện lúc nào, đại nhân phát hiện lúc nào, thời điểm phát hiện nơi đây có biến hóa gì không?
Nguyên Đức lẳng lặng bất động, vẫn bấm niệm pháp quyết thu nạp ma khí, dường như tiến vào nhập định, hoàn toàn không quan tâm Lý Vân Tiêu.
Hai người chờ một hồi, Kỳ Thắng Phong không kiên nhẫn, quát lên:
- Đầy tớ nhỏ, hỏi ngươi đấy.
Tiếng quát mang theo âm ba công, ngay cả không gian cũng chấn động, giống như xuyên qua tường đồng vách sắt.
Nguyên Đức rốt cục không nhịn được mở mắt ra, một tay hóa chưởng đánh xuống, đánh tan sóng âm.
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
- Còn tưởng rằng ngươi chết rồi đấy.
Sắc mặt Nguyên Đức đầy giận dữ, nói:
- Ta nhìn thấy cũng không khác gì các ngươi, các ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Đột nhiên Lý Vân Tiêu nói ra:
- Khe ở này có phải do Lỗ Thông Tử phát hiện?
Nguyên Đức nhíu mày, một hồi mới nói:
- Là thuật trưởng đại nhân.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu thuật trưởng đại nhân mở rộng ma tu, vì sao không công bố cái khe này ra ngoài, dù sao nơi đây ma khí nhiều hơn bên ngoài gấp mấy chục lần, nếu để cho những võ giả ma tu tiến vào, Hóa Thần Hải trong ngắn hạn có thể tạo ra nhiều cường giả đấy.
Sau khi Lý Vân Tiêu nói xong, trong lòng chấn động, hắn cảm thấy sợ hãi đối với tình huống mình vừa nố.
Kỳ Thắng Phong đứng ên cạnh không nói gì, hai người đưa mắt nhìn nhau, dường như xác minh suy nghĩ của mình..
Từ phản ứng của đám ma tu trước mắt mà nói, ma công cũng không hoàn thiện, mà Lỗ Thông Tử lại không kiêng nể gì mở rộng ra khắp đại lục, nguyên nhân trong đó chihs là vì tạo nên rất nhiều cường giả.
Giống như Công Dương Chính Kỳ có kim giáp tử sĩ, Vi Thanh có quỷ tu la, Lỗ Thông Tử có lẽ cũng muốn tổ kiến một chi lực lượng bí mật của mình.
Nguyên Đức cũng không biết suy nghĩ trong lòng hai người, nói:
- Thuật trưởng đại nhân nghĩ gì, ta làm sao biết được.
Kỳ Thắng Phong mặt âm trầm, quát:
- Vậy sao khi tiến vào cái khe này, lúc ấy những người này có trạng thái thế nào?
Nguyên Đức nhìn qua những gương mặt kia, trong mắt bắn ra tinh quang nhàn nhạt, nói ra:
- Quên rồi.
- Hừ, không biết sống chết, bổn tọa bây giờ xem ngươi có nói hay không.
Kỳ Thắng Phong giận dữ, trong tay cầm Cổ Trần đại kiếm, từng bước đi tới phía trước.
- Đã nói không biết, ta sẽ tự tìm đáp án.
Lý Vân Tiêu cũng thuấn di lóe lên, hắn xuất hiện ở lối vào thông đạo, phong kính đường lui của Nguyên Đức, cười lạnh nói:
- Bản thiếu gia còn muốn gặp Nguyên Đức đại nhân biểu diễn đột nhiên biến mất lần nữa.
Sát ý bắn ra trong mắt Nguyên Đức, lạnh giọng nói:
- Các ngươi thật sự muốn động thủ ở đây?
Lý Vân Tiêu hai tay ôm trước người, lạnh lùng nhìn qua, nói:
- Dường như là đại nhân bức chúng ta, cái khe hở này đã sinh ra dị biến, cho dù có khả năng hình thành tồn tại giống Thiên Đãng sơn hay không, đến lúc đó diễn biến thành thông đạo hai giới, hậu hoạn vô cùng, đại nhân thân là phó hội trưởng Hóa Thần Hải, chẳng lẽ không ý thức được an nguy này hay sao?
Đột nhiên ánh mắt Nguyên Đức co lại, trong mắt bắn ra u quang, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi hiểu được không ít đâu.
Lý Vân Tiêu đang muốn nói cái gì nữa, đã thấy Nguyên Đức đột nhiên nhảy lên, trực tiếp phóng tới Kỳ Thắng Phong, trường mâu trong tay đâm tới.
Kỳ Thắng Phong giễu cợt nói:
- Không biết sống chết!
Cổ Trần đạo kiếm bắn ra kiếm quang sáng ngời, "Phanh" một tiếng chém đứt trường mâu, ma văn tản ra.
Thân thể Nguyên Đức rung động mạnh, nhưng cũng không bị một kiếm của Kỳ Thắng Phong bổ đôi, cầm trường mâu ngăn cản đại kiếm, ma khí quay cuồng...
- Ân? Lực lượng ngươi. . .
Kỳ Thắng Phong giật mình không nhỏ, theo lý Nguyên Đức không có khả năng tiếp được một kiếm của hắn, huống chi hắn bị thương không nhẹ.
Ma đồng của Lý Vân Tiêu chớp động, nói:
- Đại nhân đừng lo, Nguyên Đức có chút quỷ dị.
Không cần hắn nói, Kỳ Thắng Phong cũng phát hiện, nhưng mà trong lòng vẫn khinh thường, nói:
- Trên đời này người tu luyện ma công, trừ bản thân Ma Chủ ra, còn có người nào vượt qua sư thừa nhất mạch của ta sao?
Một đạo ma nguyên bay ra khỏi người hắn, hóa ra ba đầu sáu tay, minh luân trong tay lăng không chém ra.
Ánh sánh xanh bắn ngược ra ngoài, Nguyên Đức vội vàng thu hồi trường mâu, ngăn cản trước người, nhưng mà lực trảm kích quá mạnh, "Phanh" một tiếng, cả trường mâu và thân thể bị chém thành hai đoạn.
Kỳ Thắng Phong cũng không dừng tay, đại kiếm vung lên, mấy con ngọc long quấn quanh hai nửa thân thể kia, không ngừng tiêu diệt ma khí!
Oanh!
Ngọc Long gào thét lao tới đánh nát thân hình Nguyên Đức, chúng ma sát và xoay tròn, không ngừng gào thét bay chung quanh.
Kỳ Thắng Phong nhíu mày, nói:
- Ma khí trong cơ thể trực tiếp ngưng sát, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, trước kia hắn cũng gặp qua. Hắn muốn hỏi thăm Linh Mục Địch, nhưng Linh Mục Địch vẫn không có lên tiếng.
Cạc cạc cạc!
Những ma sát phát ra âm thanh cổ quái, bay quanh trời một hồi sau đó ngưng tụ vào nhau.
Kỳ Thắng Phong cũng không vội mà ra tay, dường như muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, thân ảnh Nguyên Đức hiện ra lần nữa, trên mặt đầy thần sắc giận dữ, không chỉ có như thế, phía sau hắn còn có hai đầu và bốn cánh tay.
- Cái này. . . Hai đầu bốn tay?
Lý Vân Tiêu và Kỳ Thắng Phong đều sửng sốt.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện không đúng, thực sự không phải là hai đầu bốn tay, sau lưng Nguyên Đức dính một người, lưng Nguyên Đức và người này dính vào nhau.