Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3075: Gặp lại (1)



Chỉ biết ở trong núi này, lại chẳng biết chỗ cư ngụ.

- Hảo, ngươi đã ẩn núp, cũng đừng trách ta bất nghĩa!

Bối Kinh Hoằng đợi một lúc, kiên trì khô kiệt, ném ra Hoàng Triêu Chung, đánh mạnh kim chùy tới.

Đang…

Tiếng chuông vang lên, phiền muộn như nội tâm hắn lúc này, hóa ra vô số Sóng Âm đánh vào Đâu Suất Thiên Phong, số lớn Thổ Thạch băng diệt, cả ngọn núi bị chấn đến bụi bậm nổi lên bốn phía.

Nhưng một khắc đồng hồ trôi qua, vẫn như cũ không thấy Lý Vân Tiêu đi ra.

- Chơi đủ chưa!

Tiếng chuông rốt cục đưa tới ma Phổ bất mãn, hắn quát một tiếng, một mặt Pháp Tướng lộ ra sắc mặt giận dữ, mở miệng kêu, hai mảnh môi tạo ra một hình dạng cổ quái, sau đó một tiếng sáo dài từ trong phun ra.

- Ô ô!

Âm Ba đâm rách bầu trời, cùng thanh âm của Hoàng Triêu Chung đan vào một chỗ, hình thành âm thanh ầm ĩ, phảng phất có muôn vàn binh khí va chạm, "binh lách cách bàng" chấn ra kim quang.

Bối Kinh Hoằng cả giận nói:

- Phổ, ngươi. . .

Ma Phổ cười lạnh nói:

- An tĩnh một chút cho Bổn Tọa! Là của ngươi sẽ là của ngươi, không phải là của ngươi, chung quy không phải là của ngươi. Thiên đạo lựa chọn, ngươi tin cũng phải tin, không tin cũng phải tin. Lý Vân Tiêu người mang Thiên Mệnh, mà ngươi. . . lại không phải

Hắn nâng tay, giơ ngón trỏ lên lắc lư vài cái, khóe miệng tràn đầy châm chọc.

- Im miệng! Ta mới là người Thiên Mệnh sở quy!

Bối Kinh Hoằng nộ chỉ vào ma Phổ, quát:

- Nếu không phải người mang Thiên Mệnh, Bổn Tọa sao có thể kinh lịch mười vạn năm bảo tồn đến nay! Chỉ là một điểm này liền có thể chứng minh Thiên Mệnh quy ta!

- Thiết!

Ma Phổ vẻ mặt chẳng đáng, ung dung nói:

- Điểm ấy ngươi nói cũng không sai, nhưng Thiên Mệnh của ngươi, à không, phải nói là mười vạn năm sứ mệnh của ngươi, chính là vì đưa Lý Vân Tiêu tới chỗ này. Hôm nay sứ mạng của ngươi đã xong, Thiên Mệnh kết thúc, ngươi liền nhận mệnh đi.

- Nhắm lại cái miệng thúi của ngươi! Nhận mệnh? Nhận cái mệnh gì! Muốn nhận mệnh chính là các ngươi!

Thân ảnh Bối Kinh Hoằng lóe lên, cùng Hoàng Triêu Chung tiêu thất, trực tiếp thuấn di tới trước Ma Phổ, vỗ thân chung, vô số phù quang tản ra, Cổ Chung hóa thành nửa mẫu rơi xuống, muốn trấn áp Phổ!

- Đem toàn bộ lực lượng của bọn ngươi cho ta đi! Đạt được năng lượng cường đại nhất, đây mới là Thiên Mệnh mà Bối Kinh Hoằng ta nên có!

Hoàng Triêu Chung không chỉ có kim quang lóng lánh, hơn nữa còn có Ma Văn bay lượn.

Trên da Bối Kinh Hoằng chẳng biết lúc nào hiện ra hoa văn màu đen, cùng lúc Lý Vân Tiêu vận chuyển Ma Công độc nhất vô nhị.

- Ấu trĩ!

Ma Phổ cười một tiếng, nói:

- Mười vạn năm qua ngươi cũng không có được, thì vĩnh viễn cũng không chiếm được.

Một cánh tay nắm chặt, binh khí hư thực hoảng hốt thoáng cái ngưng thật lên.

Lực lượng kinh khủng từ trên binh khí kia tán ra, lại có ma hoàn hiện lên, mở lớn tới mấy trăm trượng.

Đương đương!

Hoàng Triêu Chung ở dưới uy thế cuồn cuộn trùng kích, không ngừng chấn ra âm rung.

Cổ tay của Ma Chủ run lên, A Hàm trảm cốt đao chém ra đạo đạo tàn ảnh, đón Đại Chung chém tới!

Ầm ầm!

Trên bầu trời bị chém ra một cái khe, toàn bộ Tam Thập Tam Thiên cũng rung động.

Phanh!

Đao mang đen nhánh đánh vào thân chung, lập tức đem kim quang chém tan hơn phân nửa.

Hoàng Triêu Chung kịch liệt lượn vòng, Minh Văn trên chung từng cái lóe lên rồi biến mất.

Sắc mặt Bối Kinh Hoằng âm trầm, trong mắt đều là vẻ điên cuồng, triệt để mất đi lý trí, trực tiếp thuấn di xuống, kim chùy đập vào trên chung!

Đang!

Một mảnh kim quang tản ra, hơi kháng trụ đao khí.

- Nga?

Mí mắt Ma Phổ nhảy một cái, khóe miệng vung lên, cười một tiếng nói:

- Vô dụng!

Cổ tay cố sức đè xuống dưới một cái, trên A Hàm trảm cốt đao phát sinh Huyền Khí chi âm, như trở lại Tuyên Cổ tuế nguyệt, Khai Thiên Tích Địa.

Thình thịch!

Kim quang trên Hoàng Triêu Chung trong nháy mắt bị đánh tan, Đao mang chém lên thân chung, ầm ầm nổ tung!

Huyền Khí bạo hủy, lực lượng Ma Đao kinh khủng không giảm, trùng kích mà lên!

Bối Kinh Hoằng hoảng hốt, ánh mắt điên cuồng giống như bị người giội nước lạnh, trong nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng quét ngang kim chùy qua, chắn ở trước người!

Ầm ầm!

Kim chùy ngăn thoáng cái, đột nhiên đứt đoạn, cả người cũng bị Ma quang nuốt vào!

Sau khi A Hàm trảm cốt đao tiêu diệt Bối Kinh Hoằng, liền chém vào trong trận quang của Tam Thập Tam Thiên, dâng lên một mảnh Ma Khí, dẫn tới bầu trời chấn động không ngớt.

- Hừ, tạm thời buông tha ngươi, đợi giết Trận Linh xong, lại tính tới chuyện giết ngươi hay là đem ngươi biến thành Ma nô.

Ma Phổ cười một tiếng, tay cầm đao buông ra, biến trở về quyết ấn.

A Hàm trảm cốt đao huyền phù ở trước ấn, lần thứ hai hư thực hoảng hốt.

Trong khe rãnh cách mấy trăm trượng, đột nhiên hiện ra thân ảnh của Bối Kinh Hoằng, khuôn mặt tái nhợt, ngụm lớn thổ huyết, máu cũng là kim sắc!

- Không có khả năng, nếu ngươi có thể dùng Lục Đạo Ma Binh, không cần đợi đến hôm nay a!

Khí tức trên người Bối Kinh Hoằng kịch liệt rơi xuống, như là mất đi máu huyết toàn thân, làm cho khô gầy lên, da thịt dán trên đầu khớp xương, xương gò má hãm xuống phía dưới.

Ma Phổ châm chọc nói:

- Ngươi đã quên ta mới vừa nói sao, đa tạ ngươi mang Lý Vân Tiêu đến a, ngươi nói hắn luyện thành Chân Ma Pháp Tướng như thế nào?

Bối Kinh Hoằng cả người run lên, trong mắt lộ ra kinh khủng, thất thanh nói:

- Lẽ nào... Lẽ nào...

- Hắc hắc, chính là Đế phân thân a!

Một mặt Pháp Tướng của Ma Phổ cất tiếng cười to, gằn giọng nói:

- Ha ha, nghĩ không ra mười vạn năm sau, ta còn có thể thu hồi bộ phận Ma Nguyên!

Năm đó Ma Chủ Đế bởi vì Chính Tà chi niệm mà một phân thành hai, hôm nay hai ý niệm lần thứ hai hợp nhất, lý niệm pha nhiễm, nhưng mà lực lượng thuần túy nhất!

- Ở dưới Tam Thập Tam Thiên Kết Giới, ta đích xác không cảm ứng được Lục Đạo ma binh tồn tại. Nhưng Đế phân thân trên người Lý Vân Tiêu, là có thể tùy ý cảm thụ Ma Binh, ta được đến bộ phận Ma Nguyên này, không chỉ có thể tùy ý khu sử Ma Binh, hơn nữa loại lực lượng kia cũng đã trở về. Tây Vực chi vương, có phải rất tuyệt vọng hay không?

Ma Phổ cười như điên, ba mặt Pháp Tướng cũng lộ ra trào phúng, lạnh lùng nhìn Bối Kinh Hoằng, phảng phất nhìn lấy năm tháng của quá khứ.

Phốc!

Bối Kinh Hoằng bị đả kích, lần thứ hai phun ra một búng máu, tựa hồ hồi quang phản chiếu, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng, thân thể khô gầy bắt đầu run run.

Trên Đâu Suất Thiên Phong, lục quang giống như tầng mây biến hóa, Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện, như cưỡi mây đạp gió, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm ma Phổ, lạnh giọng nói:

- Đạt được? Ngươi đem Ma Nguyên của ta cướp đi không trả?

- Trả?

Ma Phổ há to mồm, nhịn không được cười như điên nói:

- Ha ha ha, cười đau bụng Bổn Tọa a.

Nụ cười của hắn dần dần ngưng kết, lạnh lùng giễu cợt nói:

- Trả lại con mẹ ngươi?

Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra lãnh mang, song quyền siết chặt.

Ma Phổ nói:

- Không cần nhìn ta như vậy, hiện tại là vật quy nguyên chủ mà thôi. Tiểu tử ngươi không tệ, đợi ta giết Trận Linh xong, có thể cho ngươi trở thành người hầu của ta, thống lĩnh tất cả Ma nô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.