Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3116: Nhận rõ tình thế (1)



Mộ Dung Bình Bình thở dài:

- Lang hoàn động thiên này quá khó lường, nếu không phải đại nhân có tứ linh đồ, Công Dương đại nhân lại có cổ tư linh, sợ rằng tiến vào đây đầu óc mơ hồ, không thấy rõ phương hướng.

Nam Khâu Vũ vuốt vuốt chòm râu, đều bị cảm khái nói:

- Tứ linh đồ tại Thiên Tiệm Nhai đã rất nhiều năm, lịch đại nhai chủ hao phí tâm tư nghiên cứu rất lâu đều không công mà lui, chính là vì thiếu chìa khóa -- cổ tư linh ah. Chỉ có hai vật tề tụ, lang hoàn động thiên mới triệt để mở ra, bốn ấn vừa vỡ, đó là thời điểm vĩnh sinh chi giới xuất hiện.

Mộ Dung Bình Bình nói:

- Khó trách đại nhân lại thả hạn chế, điều kiện có thể vào lang hoàn động thiên giảm xuống, chính là vì phá tan bốn phong ấn này a.

Nam Khâu Vũ mỉm cười, thẳng thắn nói ra:

- Bọn họ không có tứ linh đồ cùng cổ tư linh, chỉ góp vào đủ số mà thôi. Ta cũng vì phòng ngừa vạn nhất, sợ xuất hiện tình huống thiếu người lực không đủ. Trước thả nhiều người vào phòng ngừa.

- Hừ, đại nhân cũng quá khinh thường anh hùng thiên hạ rồi, có lẽ sẽ có những tình huống biến hóa không biết trước đấy.

Công Dương Chính Kỳ vẫn không lên tiếng, giờ phút này thình lình hừ một tiếng, dường như cực kỳ khinh thường tính toán của Nam Khâu Vũ.

- Ah?

Thần sắc Nam Khâu Vũ khẽ động, chần chờ một hồi, nói:

- Công Dương đại nhân tuyệt đối không bắn tên không đích, nói như vậy chắc là có căn cứ, là thế nào?

Công Dương Chính Kỳ lười biếng nhìn hắn một hồi, chắp tay bất động đứng trên không trung, không chút biểu tình nói ra:

- Cụ thể cũng không rõ, nhưng mà ta biết sẽ không đơn giản như vậy.

Không ít người tông môn lánh đời nhịn không được cười lên, mặt mũi đầy khinh thường và trào phúng, bọn họ đều cho rằng Công Dương Chính Kỳ đưa ra đạo lý lớn gì, không thể ngờ chính là "Cảm giác ", chuyện này cũng chỉ là cảm giác mà thôi.

Công Dương Chính Kỳ nghe âm thanh châm chóc ở bốn phía, cũng là không tức giận, chỉ ung dung nói ra:

- Đại nhân có từng nghe qua Cố Thanh Thanh người này chưa?

Sắc mặt người Thánh Vực mặt đại biến, lập tức nghĩ tới nữ tử thần bí trong cuộc chiến Ngũ Hà Sơn tự xưng là Cố Thanh Thanh.

Sắc mặt Nam Khâu Vũ lập tức biến thành ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Ta cũng đã nghe nói qua, năm đó phong ấn Yêu tộc tại Ngũ Hà Sơn chính là cung chủ Thần Tiêu Cung Cố Thanh Thanh, dường như lại xuất hiện trong trận chiến cách đây không lâu.

Công Dương Chính Kỳ tiếp lời nói:

- Những chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là ta đọc qua rất nhiều ghi chép về Cố Thanh Thanh, năm đó nàng thật đi tìm vĩnh sinh chi giới, tiến vào lang hoàn động thiên thì không thấy đi ra. Mấy ngàn năm sau chính là hiện tại, lại dùng phương pháp hàng lâm vào người một tiểu nữ hài, không thể bảo là không có tâm tư.

Nam Khâu Vũ cũng là thế hệ tâm tư linh mẫn, hắn lập tức hiểu được Công Dương Chính Kỳ nói là cái gì, giật mình nói:

- Công Dương đại nhân ý là, Cố Thanh Thanh là từ vĩnh sinh chi giới nội đi ra?

Lời vừa nói ra, mọi nơi đều kinh hãi, tất cả đều xì xào bàn tán, đa số không tin.

Công Dương Chính Kỳ ngưng trọng nói:

- Trừ vĩnh sinh chi giới ra, ai có thể còn sống mấy ngàn năm? Hơn nữa công bằng mà nói, nếu nói đây là trùng hợp, vậy cũng quá khéo rồi.

Mộ Dung Bình Bình nói:

- Đỗn đãi về Cố Thanh Thanh ta cũng có nghe thấy, nhưng cũng khó hiểu, các ngươi làm sao lại tin tưởng không nghi ngờ? Nói không chừng chỉ là người nào đó giả thần giả quỷ thì sao?

Sắc mặt Nam Khâu Vũ ngưng trọng, lắc đầu, nói:

- Việc này ta cũng điều tra qua, thân phận Cố Thanh Thanh hơn phân nửa không giả.

Ngay cả hắn cũng thừa nhận, mọi người càng kinh hãi không nhỏ, lúc này không ngừng to nhỏ suy đoán.

Nam Khâu Vũ không để ý mọi người nói nhỏ, tiếp tục nói:

- Cho dù Cố Thanh Thanh thật sự đi ra từ vĩnh sinh chi giới, cũng không nói rõ cái gì. Phong ấn Ngọc Thư Các không tự hành mở ra, có lẽ có quan hệ tới chuyện này, trước khi có tình báo xác định, tất cả cũng chỉ là giả thiết. Chúng ta chỉ cần làm theo từng bước trong kế hoạch là được, hơn nữa không chỉ có Cố Thanh Thanh, còn có rất nhiều biến cố xấu có thể xảy ra, ta thấy Lý Vân Tiêu chính là nhân vật mấu chốt trong tương lai, lần này tiến vào lang hoàn thiên, có lẽ sẽ mang tới biến hóa không thể tưởng tượng, sẽ làm chúng ta không kịp trở tay.

- Đúng, Lý Vân Tiêu tuyệt đối không phải người lương thiện gì, không bằng chúng ta liên thủ tiêu diệt hắn trước.

Một người phẫn hận nói ra, dường như có thù không đợi trời chung.

Ánh mắt mọi người đều nhìn nhau, người nói chuyện chính là tông chủ Bắc Lạc Tông Ân Trì, trên đường mọi người đều chú ý tới hắn, chẳng biết tại sao hắn cho người ta cảm giác suy yếu, giống như bị tổn thương rất nặng.

Chỉ có rất ít người hiểu được Ân Trì là bị Lý Vân Tiêu kích thương, hơn nữa còn là cửu tử nhất sinh mới trốn vào lang hoàn thiên.

Nam Khâu Vũ nhíu mày nhìn sang, lập tức khôi phục thần sắc bình thường, thần thái bình tĩnh nói ra:

- Hiện tại muốn gạt bỏ Lý Vân Tiêu là chuyện không thực tế, người này thiên mệnh chiêu, không chỉ có thực lực khó lường, trong thánh khí càng có cố vô số cao thủ, lực lượng đã mạnh mẽ không dưới các tông môn đương thời. Ân Trì đại nhân, ta khuyên ngươi nên nhận rõ tình thế, nếu như định đối đầu với Lý Vân Tiêu, tốt nhất nên tìm cơ hội hóa giải hiềm khích lúc trước, như vậy mới là lựa chọn tốt nhất.

Sắc mặt Ân Trì biến hóa mấy lần, tức giận chưa tiêu, hừ lạnh, nói:

- Cho dù đại nhân không đồng ý phương pháp này, cũng không cần khuyên ta, cái gì gọi là nhận rõ tình thế? Hừ, ta thấy Lý Vân Tiêu cuồng vọng vô tri, không biết đắc tội bao nhiêu người, kẻ muốn lấy mạng hắn cũng không ít, sớm muộn gì cũng lâm vào kết cục thân tử đạo tiêu! Ta liên hợp mọi người đối phó hắn, đây mới là thuận thế mà làm, mới là nhận rõ tình thế!

Nam Khâu Vũ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, biết rõ nói thêm nữa vô ích, nói:

- Không nói việc này, Ân Trì đại nhân tự giải quyết cho tốt là được, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm Trọng Khí Tháp đi.

Hắn xem ra, Ân Trì chấp mê bất ngộ xuống chỉ còn đường tự tìm diệt vong, nhưng giao tình giữa hai người chỉ thường thôi, hắn mở miệng đề điểm cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, về phần có nghe hay không thì hắn mặc kệ.

Người Thiên Tiệm Nhai thả ra một chiến hạm cực lớn, tất cả mọi người bay vào trong đó, trận quang bao phủ khắp chiến hạm, hóa thành một đạo lưu quang biến mất trên hoang mạc.

Mấy ngày sau, trên không trung thung lũng lớn, mấy đạo độn quang bay tới nơi này thật nhanh.

Độn quang có lớn có nhỏ, phân thành mấy tổ, chính là đám người Lý Vân Tiêu, đột nhiên Diệp Phàm kêu một tiếng, nói:

- Đến.

Tất cả mọi người lập tức dừng lại, đứng trên không trung vạn trượng nhìn xuống, hoàn toàn không có kiến trúc gì cả.

Vạn Nhất Thiên bấm chỉ tính toán vài cái, hoài nghi nhìn qua Diệp Phàm, nói:

- Ngươi xác định?

Diệp Phàm cảm thấy mê mang, lắc đầu nói:

- Ta vốn không có căn cứ gì, nội tâm chỉ cảm thấy nơi này mà thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.