- Vậy... Vậy Tiểu Hồng chết sao?
Phi Nghê kinh ngạc nói ra, cũng to gan hơn trước, đi ra khỏi lưng Lý Vân Tiêu, nghĩ tới huyết mạch thiên phượng của mình, mặc dù tại thượng cổ cũng là số một số hai, không có đạo lý sợ con cóc này.
Lý Vân Tiêu tức cười cười cười, nói:
- Ngươi cũng không phải không biết tình huống Tiểu Hồng, chỉ là dị chủng thượng cổ làm sao giết nàng, ta thấy con cốc kia hơn phân nửa không may rồi.
Đám người Vạn Nhất Thiên sau khi hết kinh hãi, thấy rõ tình thế, cũng bay xuống dưới.
Vạn Nhất Thiên nói:
- Phi Dương lão đệ, Thiên tôn giả có mạnh khỏe?
Lý Vân Tiêu trừng hắn liếc, tức giận nói ra:
- Mọi người bị ăn sạch, làm sao có thể mạnh khỏe!
- Hắc hắc.
Vạn Nhất Thiên xấu hổ cười xuống, biết rõ bản thân mình biểu hiện kinh sợ làm cho Lý Vân Tiêu không hài lòng lắm, vì vậy thở dài một tiếng, lời nói thấm thía nói ra:
- Phi Dương lão đệ ah, theo ngươi thấy, cái động này có thể đi vào không.
Mục Chinh dùng diệu pháp linh mục xem một hồi, hoảng sợ nói:
- Ở nơi này là một huyệt động, đây chỉ là một động thiên, bị đánh ra một lỗ hỏng mà thôi! Con cóc bên dưới khí tức hung bạo, thật sự là dị chủng thượng cổ, sợ rằng không phải Chân Linh thì cũng không khác lắm. Bết bát nhất ta sợ nó chính là hung thú.
Khúc Hồng Nhan dùng trắc thí nghi, chỉ thấy phía trên có hào quang lập lòe,..
- Bây giờ... Làm sao xử lý...
Không chỉ có Vạn Nhất Thiên sửng sốt, tất cả mọi người trầm mặc xuống, trong không gian lòng đất này, nguy hiểm nhất chính là hung thú...
Ọt ọt!
Đột nhiên bụng con cóc phía dưới kêu vang, trong khoảnh khắc đã to lên gấp đôi, biến thành tròn trịa.
Oa! Oa! Oa!
Thân thể dường như bị thổi căng phòng, chỉ trong nháy mắt che cả cửa động, trong mắt con cóc có hung quang lóe lên.
Oanh! Oanh!
Nó ngửa mặt lên trời phun ra từng cột sáng, cũng không có tận lực công kích, dường như đang phát tiết cái gì.
Thân thể tròn vo của nó biến hình, cái bụng tuyết trắng không ngừng đẩy ra, truyền ra âm thanh "Bành bành", toàn thân của nó run rẩy.
Hắc sắc ma vân bao phủ cả thân hình, phần lưng có một cái túi nhỏ vỡ ra, chất lỏng màu xanh chảy ra bốn phía, âm thanh tầng nham thạch bị chất độc ăn mòn vang vọng.
Ọe!
Thân thể con cóc run rẩy, trong miệng chảy ra nhiều chất lỏng màu xanh, Mục gia trưởng lão nhìn thấy thì đau lòng, những chất lỏng kia chính là cặn của khôi lỗi.
Ọt ọt ọt ọt.
Ma vân không ngừng chạy quanh cái bụng trắng, rốt cục con cóc biến thành tròn không thể tròn hơn, sau đó ngã xuống cái bụng đảo lên trời.
Phốc phốc!
Đột nhiên trên cái bụng có một đám hỏa diễm, không màu vô hình, đúng là băng sát tâm diễm, cả cái bụng bốc cháy như giấy.
Tứ chi con cóc run rẩy lần cuối, triệt để bất động, trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi.
Một đạo bạch quang bắn ra ngoài, Tiểu Hồng xuất hiện ở trước mặt mọi người, váy dài màu trắng cộng thêm ấn ký đỏ rực như hoa, bộ dáng rất xinh đẹp.
- Con cóc thối, lại dám nuốt bổn tọa!
Sắc mặt Tiểu Hồng âm trầm như nước, bị con cóc nuốt làm nàng tức giận, dường như đốt con cóc thành tro bụi cũng chưa giải hận, lại đánh một quyền vào hố to kia.
Lúc này mới tức giận hừ một tiếng, phất tay áo đứng tại chỗ không nói gì nữa.
Tất cả mọi người nhìn qua hố sâu không nói.
Vạn Nhất Thiên kinh ngạc nói:
- Làm sao bây giờ mới tốt, ai còn có chủ ý, cũng không thể ở nơi này chờ xem được.
Lý Vân Tiêu một tay nâng cằm lên, rơi vào trầm tư, nói:
- Không bằng bọn chúng ta đợi đám người Thiên Tiệm Nhai đến đi trước mở đường đi.
Vạn Nhất Thiên nghe vậy cả kinh, vội vàng nói:
- Vạn lần không được, chờ người Thiên Tiệm Nhai đến, chúng ta còn boa nhiêu chứ?
Lý Vân Tiêu lơ đễnh hỏi:
- Vậy Nhất Thiên huynh còn có cao kiến?
Vạn Nhất Thiên giả vờ giả vịt một hồi, mới nói:
- Dùng ngu kiến của ta, động thiên dưới đất tuy nguy hiểm nhưng khó làm gì được chúng ta. Con cóc vừa rồi hung ác ngập trời, còn không phải bị Thiên tôn giả đại nhân đánh chết dễ dàng? Chúng ta chỉ cần chọn ra một người đầu lĩnh, đi trước dò đường, sau đó mọi người cẩn thận theo sau, yểm hộ hắn, chiếu ứng trước sau, hô ứng không sơ hở gì.
TInh quang trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, ôm quyền nói:
- Nhất Thiên huynh quả nhiên cao kiến! Người đầu lĩnh kia chắc chắn là Nhất Thiên huynh rồi.
Nội tâm Vạn Nhất Thiên đã mắng Lý Vân Tiêu một trăm lần, lúc này mới từ chối nói:
- Phi Dương huynh quá đề cao thủ đoạn của ta, không phải huynh không muốn, mà thật sự không có khả năng này.
- Ah, thì ra Nhất Thiên huynh đưa ra phương án này, không phải mình đầu lĩnh, mà là để cho người khác đầu lĩnh sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu sắc mặt trở nên lạnh giá, bất ôn bất hỏa nói ra:
- Theo cách nhìn của Nhất Thiên huynh, ai làm đầu lĩnh thì thích hợp nhất?
Vạn Nhất Thiên nhìn qua đám đông một hồi, cười hắc hắc nói:
- Theo vi huynh thấy, thực lực mạnh nhất trong chúng ta không ai qua được Thiên tôn giả cùng Hồng Nhan cung chủ.
Tiểu Hồng biến sắc, cười lạnh nói:
- Động thiên kia ta không có hứng thú, bên trong có một ít vật buồn nôn, các ngươi tự đi đi.
Nghĩ tới vừa rồi bị con cóc nuốt mất, nàng buồn nôn xanh cả mặt.
Tiểu Hồng lại nói:
- Cảnh Thất, tìm được Trọng Khí Tháp thì phát tín hiệu, bổn tọa theo sau.
Cảnh Thất lập tức khom người đáp:
- Vâng.
Lý Vân Tiêu cũng cười lạnh nói:
- Ý của Nhất Thiên huynh chẳng lẽ là để nữ tử đi trước mở đường? Đường đường hơn mười đàn ông, làm được chuyện như thế sao?
Sắc mặt mọi người đỏ rực, Vạn Nhất Thiên cũng xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Vậy lão đệ cảm thấy ai đầu lĩnh mới tốt? Tóm lại lão ca không thể đảm đương nổi trách nhiệm lớn như vậy.
Vạn Nhất Thiên da mặt dày đã quen, mọi người cũng không nói, hơn nữa tuy da mặt dày mất mặt, nhưng ít ra có thể giữ được tánh mạng.
Mục Trang nói:
- Không bằng như vậy đi, ta có một biện pháp không biết có được hay không, tất cả nam tử bốc thăm, ai thua người đó đi trước mở đường, được chứ?
- Ân, phương pháp này rất hay.
Lý Vân Tiêu lập tức đồng ý, Mục gia người nhiều nhất, khả năng rút trúng cũng lớn nhất, hơn nữa là công bằng nhất, người rút trúng chỉ trách bản thân mình vận khí không tốt, không thể trách ai.
Vạn Nhất Thiên suy nghĩ cũng đồng ý, khả năng hắn rút trúng quá nhỏ.
Mục Trang mỉm cười, lập tức vung tay lên, bắn ra hơn mười bảo kiếm, toàn bộ cắm trên vùng đất, lắc lư không thôi.
- Trong số kiếm này, chỉ có một thanh ở mũi kiếm có màu đỏ.
Tất cả mọi người nhíu mày, trong vùng đất này có lực lượng dao động, quấy nhiễu thần thức, đúng là không thể dò xét thanh nào có màu đỏ.
Tất cả mọi người âm thầm trách bản thân chủ quan, không thể theo dõi rõ ràng lúc Mục Trang ra ta.
- Ha ha.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
- Mục Trang đại nhân quả nhiên thông minh.
Lập tức lăng không điểm một cái, một bảo kiếm bay lên, nắm trong tay, kiếm kia sáng lên, hiển nhiên không có màu đỏ.
Những người còn lại thất vọng, không ít người kiên trì điểm một cái.
Vèo! Vèo!
Không ngừng có tiếng kiếm vang lên.
- Ha ha, không có, quá tốt!
Đa số người không thấy gì, hưng phấn không thôi.