Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3146: Cưỡng ép phá trận (2)



Thân pháp của hắn thập phần xảo diệu, mỗi một bước đều rất huyền diệu, tuy bốn khôi lỗi vây công nhưng vẫn không làm gì được hắn.

Bốn khôi lỗi xuất mấy trăm chiêu, Chiến Du tổng cộng chỉ xuất hơn mười chiêu, hơn nữa chỉ một chút là dừng, hoàn toàn không muốn liều mạng, hắn vừa né tránh vừa quan sát nhược điểm trận pháp, nhưng mà ánh mắt càng ngày càng khó coi, hiển nhiên không nhìn ra cái gì.

- Không có khả năng! Phàm là trận pháp thì nhất định có nhược điểm, trừ phi là dùng thiên đạo quy tắc ngưng tụ thành đạo trận, bản thân là ‘ đạo ’ biến hóa mới không chê vào đâu được. Dưới đạo pháp quy tắc sẽ có nhược điểm.

Chiến Du mang theo Phi Nghê đảo quanh, không có tìm ra nhược điểm, như vậy chỉ có một khả năng, trận pháp này mặc dù có nhược điểm, nó đã vượt qua phạm trù hiểu biết của hắn, cho nên hắn không phá được.

Mục Tinh quan sát một hồi, nói:

- Thân pháp của Chiến Du chính là ‘ Đạo Bộ ’, là đại năng thượng cổ quan sát sao tròi vận chuyển, bắt chước quỹ tích thiên đạo sáng chế thân pháp, lúc thi triển có bóng dáng thiên đạo, cho nên cực kỳ huyền diệu.

Cố Thanh Thanh cả kinh tột đỉnh, cố ghi nhớ thân pháp này, hy vọng có thể học được một hai, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, mỗi khi nhớ xong lại quên, hoàn toàn không nhớ được gì.

- Không cần uổng phí công sức, nếu là Đạo Bộ, há có thể dùng thức hải ghi nhớ.

Mục Tinh nhìn ra nàng bối rối, hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Tuy là Đạo Bộ, nhưng dưới Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận vẫn không thể chạy ra được đâu, nhưng mà Lý Vân Tiêu có băn khoăn, sợ làm tổn thương thiên phượng niết thể, cho nên không dám thi triển những chiêu thức bá đạo, bằng không trận chiến này không kéo dài như thế.

Hai người nói chuyện cũng không che lấp, Chiến Phách đang đại chiến với Mạch cũng nghe rõ ràng, toàn thân đại chấn, kinh hãi nói:

- Thượng cổ tam đại sát trận, Thập Nhi Đô Thiên Thần Sát Trận?

Sắc mặt Chiến Phách âm trầm như nước, nội tâm kiên định bắt đầu dao động.

Mặc dù địch nhân mạnh hơn nữa, hắn cũng tự tin Chiến Du có thể chiến thắng, nhưng trước mắt chính là một trong tam đại sát trận.

Từ khi thiên địa sơ khai, thai nghén vạn vật, vô số sinh linh diễn hóa ra, không ngừng chinh phạt, giết chóc chưa từng đình chỉ qua. Trong năm tháng dài dằng dặc này, chỉ vẹn vẹn có ba tòa trận pháp hung danh hiển hách, vô số sinh linh chết đi, cho nên oán khí trùng thiên, dẫn tới thiên đạo từ bi, đánh xuống thiên phạt, triệt để tuyệt diệt trận pháp khỏi hậu thế, từ đó về sau vạn cổ không còn, mặc dù có lưu một ít trận đồ, cũng chỉ là tàn tổn hại, khó có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực.

Tuy Chiến Phách không tin đó là Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận nguyên vẹn, nhưng nó có hung danh hiển hách, như sấm bên tai, lại thấy Chiến Du không thể thoát khốn, tin tưởng đã rung chuyển.

Rốt cục đánh bay Mạch thoát thân, hắn xuất hiện trên thần sát trận.

Tay trái nâng lên, ngân quang sáng ngời, hào quang màu bạc bao phủ đầy trời.

- Phúc Địa Ấn!

Ầm ầm!

Một đại ấn màu bạc như ngọn núi nhỏ đánh thẳng vào thàn sát trận, tạo ra thiên băng địa liệt.

Mười hai tôn khôi lỗi đồng thời mở mắt ra, trợn mắt nhìn, không ngừng thi triển ấn quyết.

Từng đạo kim quang sinh ra trên người khôi lỗi, hóa thành tầng tầng trận quang, ngăn cản ngân quang, huyền khí sáng ngời.

Chiến Du cũng đồng thời hét lớn một tiếng, dường như xem chuẩn cơ hội.

Trện thế không xem vào đâu được, mặc dù lại quan sát cũng không có khả năng tìm được khuyết điểm, chỉ có thể cưỡng ép dùng lực phá vỡ mà thôi, mà Phúc Địa Ấn đánh xuống là thời khắc tốt nhất.

Một đám kim quang bay ra khỏi bàn tay hắn, kim ấn cực lớn không ngừng bốc lên, hào quang giáng xuống cuồn cuộn, hai ấn có cảm ứng, khí tràng ngập trời.

Dưới uy năng khủng bố khi hai ấn hợp kích, mười tôn khôi lỗi giống như sụp đổ, lập tức nứt ra.

Lý Vân Tiêu cũng hoảng hốt không thôi, tứ chi bách hài bị dư âm ảnh hưởng chấn động, huyết nhục trên ngươi không ngừng nổ tung.

Uy năng kinh thiên động địa, lập tức chấn nhiếp đám người Cố Thanh Thanh, hoảng sợ nhìn qua, quên cả sự tồn tại của mình.

- Phi Dương, đi mau!

Khúc Hồng Nhan hoảng hốt, cảnh tượng diệt thế này nàng cảm thấy mình quá nhỏ bé, không thể làm gì.

Nàng thò tay kéo Lý Vân Tiêu, nhưng ngón tay vừa chạm vào người hắn thì có lôi quang bắn ra.

- Phi Dương, ngươi...

Nội tâm Khúc Hồng Nhan run nhè nhẹ, dường như có dự cảm không tốt.

- Ta không thể đi.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói ra mấy chữ này, lực lượng trên người không ngừng ngưng tụ, da thịt hóa thành vàng ròng, lưu ly quang bắn ra như mặt trời chói mắt.

Thần dịch lực trong người hắn không ngừng chuyển động, chúng sôi trào khắp toàn thân, rốt cục như núi lửa bộc phát trong kỳ kinh bát mạch.

Nội tâm Khúc Hồng Nhan run rẩy, nàng cảm thấy Lý Vân Tiêu vào lúc này giống như vòng xoáy năng lượng, uy năng khủng bố truyền ra, làm cho nàng đều cảm thấy kinh hãi. Dùng thân thể Lý Vân Tiêu lúc này, thi triển ra công kích như vậy là quá khó khăn.

Nhưng nàng lại không có lý do bảo hắn ngừng, mà hắn sẽ không ngừng lại.

Hai hàng nước mắt rơi xuống, đôi mắt xinh đẹp đỏ rực lên, chỉ có thể chắp tay trước ngực cầu nguyện cho hắn.

Ầm ầm!

Ở giữa thiên địa sinh ra tiếng nổ, dưới hai ấn không ngừng áp xuống, hai màu vàng và bạc xoay tròn, chúng như muốn hủy thiên diệt địa, thập nhị đô thiên thần sát biến hình.

Sau lưng mỗi khôi lỗi sinh ra hào quang, năng lượng màu vàng chậm rãi hóa thành hình người, lăng không biến lớn.

Trong khoảnh khắc, mười hai cự linh đồng thời xuất hiện.

- Thập nhị đô thiên thần sát...

- Không có khả năng!

Chiến Du nhìn qua mười hai cự linh màu vàng, rốt cục trong đầu linh quang lóe lên, hắn nghĩ ra đây là trận pháp gì, lập tức hít khí lạnh.

- Đại ca! Đi mau!

Chiến Phách đang khu sử Phúc Địa Ấn, lực lực của hắn rút đi nhanh chóng.

Trước đó cho rằng hai ấn hợp kích có thể phá trận không nghi ngờ, hai người đều không muốn tiêu hao quá nhiều lực lượng, hiện tại thấy trận pháp đã phát động thì bất chấp nhiều như thế.

Chiến Du cũng không dám giấu dốt, hào quang bắn ra khắp toàn thân.

Trên thần sát trận sinh ra khe hở, kim mang tiến vào, trực chỉ trời xanh.

Chiến Du đại hỉ, cười to bắt lấy Phi Nghê, hóa thành kim quang bay qua khe hở.

Chiến Phách thở ra một hơi, toàn thân chấn động, vô cùng vui vẻ.

Chỉ thấy cái kia mười hai thần sát liên thủ công kích, cũng không vì Phiên Thiên Ấn đánh ra khe hở mà tiêu tán đi, ngược lại càng thêm ngưng tụ, khí tức thái cổ tỏa ra chung quanh.

Trên thập nhi đô thiên thần sát ngưng tụ ra một hư ảnh, từ hư hóa thật, toàn thân bao trùm lân giáp, cầm chiến kích tỏa ra kim quang đâm tới.

Thiên địa chấn động, trời xanh nghiền nát.

Huynh đệ Chiến Du cảm nhận được nguy cơ tử vong, thời không như bị xé rách, sắp sửa thôn phệ hai người này, chiến y trên người nổ tung.

- Mau ra tay!

- Phiên Thiên!

- Phúc Địa!

Huynh đệ Chiến Du hai người hoảng hốt, sắc mặt vui mừng mất đi không còn gì, thay vào đó là sợ hãi vô tận, song ấn nện xuống toàn lực, ngăn cản một kích này.

Ầm ầm!

Hai ấn tổ hợp ngưng tụ cùng một chỗ, ngăn cản một kích của cự nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.