Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3158: Sống có gì buồn, chết có gì khổ (1)



Phong Yếu Ly nổi khùng:

- A a, chết tiệt!

Trán Phong Yếu Ly nổi gân xanh, giận dữ hét:

- Truyền cho người nào?

Lãnh Kiếm Băng Sương khuếch tán khí lạnh chỉ xuống dưới.

Bách Luân Kết Y cười khẽ:

- Ha ha ha! Trời vận hành có quy luật, ngươi không cần quan tâm.

Hai tay Bách Luân Kết Y đặt ở đan điền, từ từ niệm:

- Đến không dấu đi không vết, đi và đến thì sự cùng. Không cần hỏi chuyện phù sinh, chỉ phù sinh này là trong mộng.

Dận Vũ quát tháo:

- Sắp chết rồi còn làm bộ bình tĩnh, hết thuốc chữa!

Dận Vũ biết có hỏi cũng không được kết quả gì, móng vuốt giáng xuống đâm vào đầu Bách Luân Kết Y. Năm cột máu dọc theo đầu ngón tay chảy xuống.

Khóe môi Bách Luân Kết Y cong lên, an tường khép lại hai mắt.

Mặt Dận Vũ vặn vẹo dữ trợn vỗ tay trái ra:

- tưởng chết rồi xong hết mọi chuyện sao? Với năng lực của bổn tọa dư sức cưỡng ép sưu tầm hồn phách của ngươi!

Phong Yếu Ly hoàn toàn biến sắc mặt, tức giận quát:

- Đưa xác lão già cho ta!

Một kiếm giáng xuống đóng băng vạn dặm, thời không đông lại như đã ngừng.

Dận Vũ thuấn di xuống, Lãnh Kiếm Băng Sương chém xuống tay Dận Vũ.

Đinh!

Chợt một luồng kình khí phá mở đóng băng bắn tới đụng vào thân kiếm làm Lãnh Kiếm Băng Sương chém hụt.

Tu vi của Vi Vô Nhai thoáng chốc tăng lên tới hư cực thần cảnh, ngón tay búng một cái, một tay co thành vuốt cọp xuất hiện sau lưng Phong Yếu Ly. Không gian chuyển động theo động tác của Vi Vô Nhai chộp hướng vai phải Phong Yếu Ly.

Phong Yếu Ly nổi giận:

- Chết tiệt!

Vai phải Phong Yếu Ly rung mạnh, lực lượng không gian đều tan nát. Mặt Phong Yếu Ly dữ trợn biến ra Họa Đấu chân thân, quay đầu, đôi sừng vươn ra.

Vi Vô Nhai giật mình kêu lên:

- Cái gì? Họa Đấu?!

Hai tia chớp ập đến, hai màu kim ngân không ngừng uốn lượn chuyển động, không trung bị xé rách hai khe rất sâu.

Vi Vô Nhai không dám sơ sẩy, tay phải ngưng chưởng, tay trái co thành nắm đấm thức ôm núi đánh tới. Màu sắc kỳ dị lan rộng giữa quyền chưởng, sắc bén siêu phàm.

Bùm!

Hai lôi cầu nháy mắt bị nổ nát, Vi Vô Nhai lắc người lao lên, lực lượng dâng lên tới đỉnh đánh ra một đấm.

Hùng hồn, không có kỹ xảo gì, toàn ngưng tụ bằng lực lượng đánh vào người Phong Yếu Ly.

Trong cuộc chiến Ngũ Hà sơn Vi Vô Nhai đã thấy sự lợi hại của Thương, nếu thi triển Thái Cực Phong Thiên Ấn thì rắc rối. Nên Vi Vô Nhai học cách đối phó của Lý Vân Tiêu, giành tấn công trước, không cho đối phương có cơ hội thi triển ra.

Bùm!

Phong Yếu Ly nổi giận, Lãnh Kiếm Băng Sương giơ ngang trước mặt, thân kiếm xoay phản chiếu ánh sáng chói mắt ngăn lại lực lượng cú đấm kia.

Nhưng quyền uy hùng mạnh chấn động trên thân kiếm làm cánh tay Phong Yếu Ly tê dại, thân hình to lớn thụt lùi mấy bước.

- Cái gì? Hư cực thần cảnh?

Phong Yếu Ly giật nảy mình, thấy Vi Vô Nhai lại lao lên tấn công thì lắc người cách xa chỗ cũ trăm trượng, lại nhoáng người một cái thụt lùi xa ngàn trượng.

Vi Vô Nhai thế mới yên tâm, cảnh giới tu vi rớt xuống chưởng thiên cảnh ngay. Vi Vô Nhai không muốn đấu sống đấu chết với đối phương, chỉ cần ngăn Phong Yếu Ly không ảnh hưởng Dận Vũ là được.

Phong Yếu Ly lui ra, đứng cách xa ngàn trượng, biến trở về hình người, sắc mặt âm trầm nhìn Dận Vũ sưu hồn Bách Luân Kết Y.

Từng luồng sáng vàng bắn ra từ đầu Bách Luân Kết Y, các mảnh ký ức rải rác như biển khói mênh mông ập đến.

Dận Vũ không dám khinh thường, những mảnh ký ức này xen lẫn nhiều lực lượng Thái Sơ, gã như trên miếng băng mỏng, lấy hạt dẻ trong lò lửa, cẩn thận tìm đọc các mảnh nhỏ.

Đột nhiên cảnh tượng mông lung bay qua trước mắt Dận Vũ. Tay Bách Luân Kết Y cầm trượng màu vàng đang mở dòng lũ thời gian, thôi diễn số trời.

Cùng lúc đó, trên một mảnh nhỏ tỏa ánh sáng màu xanh chói lòa, mây trắng chuyển động, thiên địa dị sắc.

Người Dận Vũ run bần bật, trợn to mắt cố gắng quan sát.

Cảnh tượng trong mảnh nhỏ thu về ngay, sau đó Bách Luân Kết Y lấy một kim giản to cỡ nắm tay khắc ấn tin tức.

Sau đó tin tức nát vụn ra lướt qua, Dận Vũ căng thẳng không ngừng tìm tòi.

- Ngọc giản, ngọc giản màu vàng, ở đâu, nó ở đâu . . .

Chợt con ngươi Dận Vũ co rút, gã nhìn thấy mục tiêu trong một cảnh tượng ký ức mảnh nhỏ. Ngọc giản màu vàng vỡ nát trước mặt một người, hóa thành vô số đốm sáng vàng tan biến trong thiên địa.

Ầm!

Đột nhiên lực lượng mênh mông nổi lên cuốn lấy những mảnh ký ức hóa thành vòi rồng ập đến, rót vào thức hải linh đài của Dận Vũ.

Dận Vũ đột nhiên hét thảm:

- A!

Hai tay Dận Vũ rút khỏi não Bách Luân Kết Y che đầu mình.

Hai tay Dận Vũ đầy máu chói mắt, gã ôm đôi tai và gò má, khuôn mặt dữ dằn đáng sợ. Dận Vũ ôm đầu rên rỉ.

Trên bầu trời, Phong Yếu Ly cười phá lên:

- Ha ha ha!

Phong Yếu Ly bĩu môi châm chọc:

- Diễn trò hề, không biết tự lượng sức mình!

- A!!! Chết tiệt, chết tiệt!

Dận Vũ gào rú:

- Bách Luân Kết Y đáng chết! Ngọc giản màu vàng đáng chết! Là ai? Rốt cuộc là ai bóp nát ngọc giản đó!?

Đôi mắt Dận Vũ đỏ ngầu, lắc mình huyễn hóa ra một đuôi rồng màu vàng đánh vào người Bách Luân Kết Y, đập nát xác chết.

Đuôi rồng do ánh sáng àng ngưng tụ thành, chỉ đánh một kích rồi biến mất, còn lại Dận Vũ ôm đầu đứng thở hổn hển.

Lúc này Dận Vũ mới hiểu tất cả là cạm bẫy Bách Luân Kết Y bày ra, cố ý dể lại chút tin tức mơ hồ trong thức hải làm gã lún sâu vào đó. Vào điểm then chốt Bách Luân Kết Y bày ra cơ quan, ngưng tụ lực lượng Thái Sơ cuối cùng hóa thành bão tố tổn hại nặng thần trí của Dận Vũ.

Bách Luân Kết Y biết chút thủ đoạn này sẽ không giết Dận Vũ được nên chỉ xem như trừng phạt nhỏ, một loại phản kích cho việc xúc phạm xác của Bách Luân Kết Y.

Dận Vũ lại ngửa đầu gầm rống:

- A, chết tiệt!!! Đáng chết!!!

Bóng rồng thấp thoáng liên tục trên người Dận Vũ, bốn phía là đất rung núi chuyển.

Mọi người bị uy nhiếp này làm giật nảy mình. Đặc biệt là La Thanh Vân, sắc mặt tái nhợt như giấy. Hiện tại La Thanh Vân gần như chắc chắn người trước mắt tuyệt đối là long duệ như chân linh, nếu không đã chẳng có long uy đáng sợ đến vậy.

Phong Yếu Ly không chút lưu tình châm chọc:

- Hừ! Bò sát đúng là bò sát, tâm cao ngất, mệnh như giấy mỏng.

Trong mắt Phong Yếu Ly tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.

- Hừ! Ta là bò sát thì ngươi là thứ gì? Cái loại người luyện hóa cả lão bà của mình vào trong kiếm, hiện tại càng trở thành người không ra người, yêu không yêu, ai mới là kẻ đáng thương?

Dận Vũ từ từ ổn định thần kinh, ngướ đầu lên trả đũa:

- Dù nói sao thì ta cũng xem như kẻ thù của hắn, đúng là hắn không có lý do nào giúp ta. Còn ngươi? Đáng buồn đáng thương vì cùng là mạch Thái Sơ, Bách Luân Kết Y thà truyền Thái Sơ chân quyết cho người ngoài cũng không truyền cho sư đệ nhà ngươi, ha ha ha ha ha ha!

Phong Yếu Ly nổi giận, mắt phun lửa trừng Dận Vũ một lúc, lạnh lùng cười:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.