Kinh Bạch Mộc chợt cười gian, vung cổ tay. Yêu đao chợt bay lên từng làn khói như dây thừng quấn lấy Tử Tiêu kiếm.
Khúc Hồng Nhan thầm la:
- Nguy rồi!
Thân kiếm bị quấn không có gì nhưng khói trắng không chỉ khóa Tử Tiêu kiếm còn khiến Khúc Hồng Nhan không thể giật lại. Trong sương khói có phù văn chớp lóe hoàn toàn ức chế kiếm ý, từ thân Tử Tiêu kiếm vang tiếng rền rỉ, Khúc Hồng Nhan có chung cảm giác với kiếm, lực lượng khí uẩn yếu dần.
Tay trái Khúc Hồng Nhan lập tức bắt ấn điểm vào thân kiếm, tử quang khuếch tán trên đầu ngón tay nàng đối kháng lại sương khói trắng.
- Grao!
Trong khói trắng truyền đến tiếng gầm, yêu đao và Tử Tiêu kiếm cùng rung lên. Ảo ảnh một con quái thú lơ lửng bên trên yêu đao, đầu hình tam giác há to mồm nhào tới.
Quái thú như khí linh rồi lại khác biệt, mắt bắn ra lệ khí và tia sáng, rất có linh khí.
- Lão già này đúng là có bản lĩnh.
Một luồng sáng vàng chớp lóe, Lý Vân Tiêu xuất hiện trước mặt quái thú, một tay bắt lôi ấn giơ cây búa ném vào người quái thú.
Xẹt xẹt đùng!
Điện quang dâng lên, nửa bầu trời chiếu thành màu xanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chùy Thu giáng xuống đỉnh đầu quái vật, lôi năng vô biên rót vào đâm thủng nó.
- Gru!!!!
Người quái vật run bần bật, thânh ình nhanh chóng rút nhỏ ẩn núp trong sương khói, làn khói cũng thu nhỏ nhiều.
Lý Vân Tiêu cúi đầu nhìn yêu đao, dường như vấn đề nằm ở khói trắng.
Kinh Bạch Mộc quát mắng:
- tiểu tử, chết tiệt!
Chợt thân kiếm rung lên hất Khúc Hồng Nhan ra, Kinh Bạch Mộc giơ đao chém về phía Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu xì cười:
- Vô dụng!
Kiếm Thương Trảm Hồng nghênh đón, đùng một tiếng đánh vào yêu đao. Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, cảm thấy thân kiếm bị yêu đao hút chặt không rút ra được.
Sau đó yêu đao bốc lên khói trắng trói chặt Kiếm Thương Trảm Hồng tựa như trước kia, biến ra mấy luồng đao quang lăng không chém.
Khúc Hồng Nhan kinh kêu:
- Phi Dương cẩn thận!
Lý Vân Tiêu dì cười, lực lượng ma nguyên rót vào trong kiếm thoáng chốc kbốc lên Băng Sát Tâm Diễm hóa thành bảy đóa hoa sen nổ tung.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng bụm lửa nổ tung đốt trụi lực lượng trói buộc, Kiếm Thương Trảm Hồng rút ra, nhát kiếm quét qua đánh nát lưỡi đao.
Kinh Bạch Mộc la hoảng:
- Cái gì? Không thể nào!
Kinh Bạch Mộc phát hiện tu vi nam nhân trước mắt tuy không bằng lão nhưng thiên phú thần thông rất giỏi. Không nói đến Tử Lôi kia, lửa trắng kỳ diệu này có thể phá yêu đao của lão, thật khó tin.
Kinh Bạch Mộc do dự một lúc, cảm thấy kiếm lực hùng hồn ập đến, lòng thầm la hỏng rồi, sau lưng 4 còn có hai nữ nhân quy chân cảnh thực lực không yếu. Kinh Bạch Mộc xoay người định bỏ chạy.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
- Người xưa có câu đã đến rồi thì ở lại đi.
Bắc Thiên Hàn Tinh kiếm bay ra hết ngăn trước mặt Kinh Bạch Mộc.
Khúc Hồng Nhan cầm Tử Tiêu kiếm chớp lóe bảo ngọc, kiếm quang khuếch tán.
Hai người phối hợp song kiếm thiên tinh chiếu ứng, địa sát xung ngưng, song trận hợp nhất hóa ra thiên kiếm đồ bao trùm Kinh Bạch Mộc vào trong.
Hàn ngàn kiếm ảnh lượn vòng bốn phía, biến ra ngày càng nhiều thành lồng giam, nguyên đại điện biến mất, một mảnh kiếm hải.
Kinh Bạch Mộc hoàn toàn biến sắc mặt, vô số kiếm quang sáng rực gần như không thấy kiếm ảnh. Nhưng chân nguyên hộ thể của Kinh Bạch Mộc không ngừng bị xé rách, mỗi nhúc nhích một cái là từng bước khó khăn như lên núi đao xuống biển lửa.
Xoẹt!
Kinh Bạch Mộc giơ cao yêu đao phát ra khói trắng bao tùm trên người lão, thừa dịp đó lão bỏ chạy. Chỉ chớp mắt trên bầu trời giáng xuống một kiếm phù màu vàng đánh vào khói trắng.
Bùm!
Khói trắng tan biến, yêu đao của Kinh Bạch Mộc nhoáng một cái mới chặn lại kiếm phù được.
Nhưng trong vạn kiếm đồ bỗng nhiên dâng lên từng đốm sao, vô số kiếm phù xuất hiện như mưa rào rơi xuống.
Kinh Bạch Mộc hoảng hốt, kinh sợ thụt lùi nửa bước, cơ thể bị không gian kiếm đồ ức chế, toàn thân xé rách từng vệt kiếm thương.
- Dừng tay! Mau dừng tay!
Kinh Bạch Mộc thật sự luống cuống, lần đầu tiên nhận ra đối phương có năng lực giết mình. Hơi thở chết chóc xa vắng đã lâu lại tràn ngập trong lòng Kinh Bạch Mộc.
Từ khi Kinh Bạch Mộc xưng bá thiên hạ, đặt chân chưởng thiên thần cảnh, tiến vào Vĩnh Sinh chi giới đến nay lão cũng sợ chết, nhưng thật ra là sợ hao hết tuổi thọ chết chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ chết trong tay người khác.
Kinh Bạch Mộc cho rằng đây là chuyện mơ giữa ban ngày, khó thể chấp nhận.
Nhưng mặc cho Kinh Bạch Mộc khó tin đến đâu thì hiện thực thép bày ra trước mắt. Muôn vàn kiếm phù giáng xuống, thân hình Kinh Bạch Mộc đối kháng không gian kiếm đồ gần như đến cực hạn.
Kinh Bạch Mộc không cam lòng lại rống to:
- Dừng tay!
Nhưng đáp lại Kinh Bạch Mộc là câu nói khiến lão suýt hộc máu.
Lý Vân Tiêu ở ngoài kiếm trện hét to:
- Lão già đang xin tha tức là lão không chịu được nữa, chém tiếp đi!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Kinh Bạch Mộc liều mạng múa yêu đao phủ tầng kiếm cương trước mặt nhưng liên tục bị đánh nát. Về sau Kinh Bạch Mộc chỉ lo bảo vệ chỗ hiểm quanh thân mình, còn lại bị muôn vàn kiếm xuyên thấu, máu thịt nát bấy.
Kinh Bạch Mộc phát cuồng rống to:
- A a a!!!
Tóc tản ra, Kinh Bạch Mộc cực kỳ chật vật, gần như sắp phát điên, đôi mắt như dã thú. Kinh Bạch Mộc chỉ còn lại ý thức chém liên tục, từng luồng đao quang bắn ra ngoài.
Một lát sau kiếm hải dần khuếch tán, vạn kiếm lung lay lần lượt biến mất.
Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan ướt đẫm mồ hôi. Hai người vận chuyển vạn kiếm đồ đến cực hạn, không giữ được lâu hơn nữa nên rút kiếm trận về.
Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan nuốt mấy viên đan dược bổ sung nguyên lực, sắc mặt dần khá hơn.
Kiếm đồ tán đi lộ ra đại điện. Kinh Bạch Mộc đầu bù tóc rối, người đẫm máu, một tay cầm đao đứng đó. Thân đao tối tăm chẳng có một chút linh khí.
Mấy người cùng nảy ra một câu hỏi:
- Đã chết sao?
Điều tra kỹ thì phát hiện có chút hơi thở yếu ớt, nhưng xem bộ dạng Kinh Bạch Mộc thì không còn lý trí. Chém đao quang lung tung liên tục đã hao hết tinh khí thần của Kinh Bạch Mộc, nếu Lý Vân Tiêu và Khúc Hồng Nhan kéo dài lâu hơn giây lát thì lão đã bị chém thành thịt nát nằm dưới đất.
Lý Vân Tiêu tiến tới trước, thò năm ngón tay chụp xuống:
- Ta thấy ngươi không sống nổi nữa nhưng vẫn kín miệng cách vượt mê đồ. Nhớ thời xưa có vị đại nhân từng nói ‘tay làm hàm nhai, cơm no áo ấm’, vậy để bản thiếu gia tự mình lấy đi.
Keng!
Kinh Bạch Mộc cảm nhận nguy hiểm, bản năng giơ kiếm lên, đó gần như là sức mạnh cuối cùng của lão. Kinh Bạch Mộc đâm mạnh tới trước.
Tuy sức mạnh không nhỏ nhưng tốc độ thì không có, Lý Vân Tiêu đổi trảo chụp xuống.
Đinh!
Yêu đao bị chộp lấy, tử lôi rót vào năm ngón tay Lý Vân Tiêu, điện giật trên thân đao, bùm một tiếng bẻ gãy yêu đao.
Người Kinh Bạch Mộc run rẩy, đôi mắt bắn ra tia sáng mơ hồ lấy lại lý trí. Kinh Bạch Mộc hoảng sợ và ngơ ngác nhìn lưỡi dao gãy trong tay mình.
- Ngươi . . .!
- Ngươi đừng nói, bản thiếu gia đã không cần.
Lời của Lý Vân Tiêu như tử thần tuyên án lạnh lẽo truyền vào tai Kinh Bạch Mộc, thần thức cực mạnh bắn ra xâm nhập vào linh đài thức hải của lão, điên cuồng tìm tòi.