Đinh Sơn cảm giác ngực nghẹn lại, thở một hơi rồi nói:
- Ta chết cũng chẳng đáng tiếc, nhưng hy vọng trước khi chết có thể nhìn lại Linh nhi một cái. Nàng là nữ nhi ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, một tay ta buồi dưỡng. Cơ nghiệp to lớn hiện nay của Thiên Nguyên thương hội cuối cùng vẫn sẽ truyền cho nàng.
Lý Vân Tiêu hầm hừ:
- Yêu cầu này quá khó, truyền cơ nghiệp thì chờ ngươi chết rồi ta sẽ để Linh nhi tiếp nhận Thiên Nguyên thương hội, ngươi không cần lo.
Đinh Sơn nhướng mày nói:
- Không có ta ủng hộ, sản nghiệp to lớn hiện nay của Thiên Nguyên thương hội đâu phải nói nhận liền có thể nhận? Có Vạn Nhất Thiên ở bên ngoài như hổ rình mồi, e rằng . . .
Lý Vân Tiêu đã hao hết kiên nhẫn, lười nói nhiều với Đinh Sơn, mắt hắn bắn ra sát khí rực cháy:
- Rồi rồi, ta không hứng thú với cơ nghiệp của ngươi, dù phá sản cũng chẳng sao. Đừng dài dòng nữa, nếu ngươi còn không tự mình kết thúc thì bản thiếu gia sẽ tự mình tiễn ngươi đi.
Lòng Đinh Sơn run rẩy, biết dùng chiêu tình cảm tha thiết là vô dụng.
Đinh Sơn nóng nảy vội nói:
- Vân Tiêu công tử, hiện nay lão phu phú khả địch quốc, nguyện ý dùng các loại tài vật để đổi mạng, xóa bỏ thù hận giữa công tử và ta.
- Ha ha ha! Mạng sống của Đinh Sơn đại nhân là báu vật vô giá, làm sao tiền tài có thể sánh bằng được? Xem ra đại nhân không tự giác ngộ, vậy thì bản thiếu gia sẽ đưa đại nhân đi!
Lý Vân Tiêu lắc người hóa thành lôi thân màu xanh biến to gấp mấy lần, giống như cự linh.
Lý Vân Tiêu giơ cánh tay phải lên, năm ngón tay từ trên cao chụp xuống, lôi quang lấp lánh.
Nhưng khi bàn tay to tới gần mặt Đinh Sơn ba trượng thì đông lại, không nhú nhích.
Đồng quang của Lý Vân Tiêu chớp lóe nhìn bàn tay Đinh Sơn nâng một hộp ngọc, hình dạng giống y như hộp đựng hai viên thần đan mà hắn có được.
Bàn tay Đinh Sơn bốc hơi nguyên lực đè trên hộp ngọc, bóp mạnh một cái là chiếc hộp và đan sẽ cùng vỡ nát.
Bàn tay Lý Vân Tiêu khựng giữa chừng không trung, Đinh Sơn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Vân Tiêu hiểu ý hành động của Đinh Sơn, đó là dùng thập giai thần đan uy hiếp hắn. Nếu Lý Vân Tiêu xuống tay thì Đinh Sơn sẽ hủy thần đan đi trước.
Đinh Sơn mỉm cười nói:
- Nếu Vân Tiêu công tử nguyện ý dừng tay vì thập giai thần đan thì lão phu nghĩ giữa chúng ta vẫn còn đường bàn bạc được.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ta không muốn tha cho ngươi, lại không cam lòng hủy thần đan, thật khó lựa chọn.
Đinh Sơn cười phá lên:
- Ha ha ha! Bản thân lựa chọn không khó khăn, chỉ khó ở chỗ trong lòng Vân Tiêu công tử không buông bỏ được.
Trên mặt Đinh Sơn lộ vẻ vô cùng lưu luyến, không nỡ, đầy trìu mến nhìn đan dược trong tay:
- Dùng thần đan này đổi lấy tình bạn giữa hai tay, Vân Tiêu công tử nghĩ sao?
Lý Vân Tiêu quát tháo:
- Ta phi!
Lý Vân Tiêu mắng to:
- Đinh Sơn, ngươi xem thường ta quá! Vì một viên đan dược tầm thường mà mơ sẽ kết hữu nghị với ta?
Lý Vân Tiêu hùng hổ giơ ngón tay lên:
- Ít ra cũng phải ba viên mới được!
Đinh Sơn:
- . . .
Đinh Sơn rất là buồn bực nói:
- Dù là mười vạn năm trước thì có một viên thập giai thần đan đã là tạo hóa ngút trời, ta đào đâu ra ba viên? Nếu có ba viên thì ta thà ăn đến nứt bụng chết cũng không tiếc!
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Hừ! Vậy thì đừng nói nhảm với ta và mơ mộng làm gì.
Lý Vân Tiêu duỗi ngón tay chỉ hộp ngọc, nói:
- Để đan dược lại, ngươi đi. Nhưng lần sau gặp nhau vẫn là tử địch.
Đinh Sơn nhướng chân mày, trên trán hiện ra nếp nhăn:
- Đinh Sơn ta chỉ là một lùm cỏ, thập giai thần đan chỉ có thể đổi một lần cơ hội chạy trốn, Vân Tiêu công tử quá xem trọng ta rồi.
Đinh Sơn cũng giơ ngón tay nói:
- Nói sao cũng nên là ba lần!
Lý Vân Tiêu cười nhạt:
- Ha ha ha! Đinh Sơn đại nhân vừa mới nói chính mình giàu nhất thiên hạ, tièn tài của Thiên Nguyên thương hội cộng lại tương đương với bao nhiêu viên thần đan đây?
Môi Lý Vân Tiêu treo nụ cười nhưng mắt lạnh bang, luôn quan sát từng hành động của Đinh Sơn. Lý Vân Tiêu không dám sơ sẩy chút nào, vì Đinh Sơn rất gian xảo.
Đinh Sơn cười khổ nói:
- Đó là ta tự nâng giá trị con người lên mới nói bậy bạ. Dù Thiên Nguyên thương hội có tiền nhưng đó là tiền tích lũy được, còn thần đan không thể tích lũy bằng tiền, nguyên Thiên Vũ giới không tìm ra một viên.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Đinh Sơn đại nhân cũng là độc nhất vô nhị trong Thiên Vũ giới. Thần đân không chỉ có một viên, đại nhân thì trăm phần trăm chỉ có một người, bên nào nhẹ bên nào nặng?
Đinh Sơn nhìn thần đan trong hộp, tặc lưỡi thở dài:
- Ài, nếu Vân Tiêu công tử nói vậy thì lão phu đành thà làm ngọc vỡ. Tiếc cho viên thần đan này lưu trữ mười vạn năm dài gần như sắp hóa linh, thế nhưng vào phút cuối bị hủy hoại trong thoáng chốc, thành ngói vụn đất bùn.
Lý Vân Tiêu trầm trọng quát:
- Đừng nhúc nhích!
Lý Vân Tiêu bực bội mặt lúc xanh lúc trắng, lạnh lùng nói:
- Tối đa cho ngươi thêm một lần cơ hội. Lần sau rơi vào tay ta sẽ tha cho ngươi một lần, nếu có lần tiếp theo sẽ giết ngay!
Đinh Sơn nhíu mày hỏi:
- thật sự không thể hòa giải sao? Ta không bao giờ tin trên đời có thù hận vĩnh hằng, chỉ là lợi ích không đủ. Nhưng khẩu vị của ngươi quá lớn, một viên thần đan cũng không mua được hữu nghị, ngươi đang bắt chẹt ta!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Đừng dùng đầu óc thương nhân của ngươi đo lường ta. Trước khi Vũ Văn Bác chết thì ta đã quyết tâm phải giết hung thủ, có cho ta một vạn viên thần đân thì ta cũng quyết giết ngươi! Lần này tha cho ngươi là vì ngươi không đáng sợ trong mắt ta, giết ngươi như giết con kiến, tùy thời đều được vậy cần gì lãng phí một viên thần đan?
Cơ mặt Đinh Sơn co giật, cũng phát hiện chênh lệch giữa mình và Lý Vân Tiêu. Đinh Sơn run sợ trước tốc độ trưởng thành của Lý Vân Tiêu nên hy vọng dựa vào thần đan hòa giải, có một kẻ thù thế này đúng là ác mộng.
Nếu sớm biết hôm nay thì trước kia dù phải liều mạng Đinh Sơn cũng quyết điều động tất cả tài nguyên giết Lý Vân Tiêu, nay đã quá muộn, đành cố tìm cách khác.
Trong lòng Đinh Sơn bốc cháy lửa giận, rất bực bội:
- Chỉ vì một Vũ Văn Bác bình thường sao? Mạng sống của hắn làm sao so sánh với ta được? Lý Vân Tiêu, Cổ Phi Dương, ngươi làm ơn đừng hành động theo tình cảm vậy được không? Nếu có ta trợ giúp ngươi thì với tu vi, thông tuệ của ngươi sắp trở thành chủ thiên hạ. Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi!
Lý Vân Tiêu cười khẽ, thương hại nhìn Đinh Sơn:
- Đinh Sơn ơi là Đinh Sơn, ta nên khen ngươi có chỉ số thông minh cao hay nói ngươi ngốc đây? Từ xưa đến nay bao nhiêu bá nghiệp thành không, cái gì mới là chủ thiên hạ? Thánh vực sao? Hóa Thần hải sao? Bọn họ đều không phải, ngươi cũng không, ta cũng không, chúng ta mãi mãi không phải. Thiên hạ vạn vật, thiên hạ sinh linh mới là chủ của thiên hạ! Ngươi và ta, bao gồm tất cả hào kiệt từ xưa đến nay chỉ là khách qua đường trong năm tháng trôi nhanh. Cả ngày mơ mộng chính mình xưng bá thiên hạ, thành tựu của ngươi chỉ đến đây.