Một tầng hư quang mông lung gần như biến thành thực chất ngay mũi nắm đấm của Lam Nham Chủ đè xuống năm luồn quang nhận, bộc phát từng vòng sóng gợn dao động trong trận.
Lý Vân Tiêu bị chấn thụt lùi nửa bước, hoàn toàn kinh sợ.
Sáu cự linh gần như chứa một nửa lực lượng đại trận vậy mà Lam Nham Chủ cứng rắn đỡ được, xem ra còn dư sức nhiều.
Trên bầu trời, mặt Cố Thanh Thanh trắng bệch thì thào:
- Tại sao mạnh vậy được . . .
Cố Thanh Thanh kêu lên:
- Mọi người cùng nhau ra tay đi, trận này không áp chế hắn được!
Bản thân Cố Thanh Thanh vùng vẫy dữ dội, người dâng lên ánh sáng Thái Du Hồng Trần quyết chấn xích bạc kêu rào rào, tuy không thể lay động nhưng nàng bướng bỉnh không ngừng cố gắng.
Đám người Khúc Hồng Nhan biết hình thế nguy cấp, lần lượt lao vào trong trận.
Bắc Quyến Nam đột nhiên lắc người lao xuống xuất hiện ở phía trước ngăn bọn họ lại:
- Các người có đi vào cũng vô ích, chênh lệch quá lớn chỉ có thể kéo chân hắn.
Khúc Hồng Nhan căng thẳng, cực kỳ nôn nóng hỏi:
- Tại sao có chênh lệch lớn như vậy? Ngày xưa huynh đệ Chiến Du, Chiến Phách đều là cường giả hư cực cảnh, có được trọng khí tuyệt thế như Phiên Thiên Phúc Địa ấn nhưng vẫn chịu thiệt lớn trong trận này, hầu như chết ở bên trong, tại sao Lam Nham Chủ này có thể dùng thân thể đối kháng lại?
Phi Nghê góp lời:
- Hay Lam Nham Chủ đã đạp qua hư cực thần cảnh, đến cảnh giới ‘giới vương’ gì đó lúc trước hắn nói?
Phi Nghê thốt lời làm mọi người hoảng sợ, không ai biết cảnh giới ‘giới vương’ là thứ gì.
Biểu tình Bắc Quyến Nam trầm trọng lắc đầu nói:
- Không hề, dù là mười vạn năm trước, thần đạo xương thịnh phồn vinh thì chỉ có bốn vị đại nhân bước chân vào bách kiếp giới vương cảnh.
Mạnh Trác, Chu Quân hoảng hốt, hai người liếc nhau.
Chu Quân kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao biết chuyện mười vạn năm trước?
Bắc Quyến Nam nhìn trong Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận, biểu tình trầm trọng nói:
- Lam Nham Chủ đúng là có thiên tứ siêu đẳng, thiên cổ hiếm có. Nhưng hắn là cường giả nổi lên sau cuộc chiến phong ma, dù có chân lực Thiên Phượng phụ trợ tu luyện thì tuyệt đối không thể bước chân vào bách kiếp giới vương cảnh. Chắc Lam Nham Chủ thông qua rèn luyện thân thể đạt đến một tồn tại trên hư cực thần cảnh, đó là đoạt thiên địa tạo hóa chi tạo hóa cảnh!
- Tạo hóa cảnh . . .
Mọi người ngẩn ngơ, cứ tưởng hư cực thần cảnh chính là cảnh giới cao nhất của thần đạo nhưng không ngờ bên trên còn có tồn tại lợi hại hơn.
Bắc Quyến Nam nói:
- Trên cửu thiên Vũ Đế là thập phương thần cảnh, quy chân, chưởng thiên, hư cực, tạo hóa, đều là cường giả thập phương thần cảnh. Sau hư cực chính là đoạt thiên địa tạo hóa, từ xưa đến nay người bước vào tạo hóa cảnh hiếm như lông phượng và sừng lân, đều là đại năng đương thời, lưu danh thiên cổ. Bách kiếp giới vuương cảnh trên thập phương thần cảnh càng là thiên cổ hiếm thấy, không sinh ra vào mỗi thời đại. Mười vạn năm trước cùng ra bốn vị đại nhân giới vương cảnh đã là thiên đạo dị số.
Lời Bắc Quyến Nam truyền vào tai Lý Vân Tiêu khiến hắn hết hồn.
Câu này cho ra vài tin tức. Một là thực lực của Lam Nham Chủ mạnh vượt qua hư cực thần cảnh, thiên cổ tới nay vô cùng hiếm hoi, chỉ giới vương cảnh hiếm như lông phượng sừng lân mới ức chế nổi Lam Nham Chủ.
Hai là mười vạn năm trước cùng xuất hiện bốn vị cường giả giới vương cảnh ứng với câu của Bách Luân Kết Y, đây là ‘đạo’ của Thiên Vũ giới làm ra, cần nhiều cường giả tuyệt thế đối kháng ma kiếp, nên mới cùng lúc xuất hiện bốn nhân vật tuyệt đỉnh.
Nhưng lúc này Lý Vân Tiêu không có nhiều tâm tình suy nghĩ về điểm thứ hai. Thực lực của Lam Nham Chủ mạnh, Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận cũng không trấn được gã, vậy chẳng phải là Lý Vân Tiêu chết chắc?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khi Lý Vân Tiêu bức bối thì sáu quang nhẫn cự linh bị hư quang quyền kình đánh tan.
Lam Nham Chủ hét lớn một tiếng, màng tang nổi các sợi gân xanh lên, người tỏa ánh sáng chói lòa như mặt trời bắn bốn hướng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sáu cự linh trúng chiêu tuyệt cường kia đều tan biến, nhưng lực lượng công kích không biến mất mà lại bị trận pháp hấp thu, trở ngược vào trận pháp.
Lý Vân Tiêu khẽ rên, bị phản chấn làm bị thương, cổ họng đầy mùi máu.
Điều duy nhất khiến Lý Vân Tiêu vui mừng là Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận không bị tổn hại, chỉ bị một đợt công kích đánh tan tác.
Cố Thanh Thanh ở trên cao kinh kêu:
- Dù trên hư cực còn có tạo hóa nhưng dựa vào lực lượng trong Vĩnh Sinh chi giới này muố nduy trì hư cực cảnh cũng khó khăn, cùng lắm mạnh hơn Thiên Vũ giới hiện tại một chút. Muốn trùng kích tạo hóa thần cảnh không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Sau khi Lam Nham Chủ đánh tan sáu cực linh thì quét mắt qua Lục Đinh Lục Giáp, ngước lên nhìn bầu trời sau đó chuyển sang ngó Bắc Quyến Nam.
Lam Nham Chủ nghi hoặc hỏi:
- Ta cũng rất tò mò thân phận của ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?
Bắc Quyến Nam nghiêm túc nói:
- Ta là ai không quan trọng, thứ hai ta chỉ là một tiểu nhân vật liên quan gì ai. Ta rất tò mò là các hạ làm sao đến tạo hóa cảnh? Mười vạn năm trước cũng hiếm ai có được cảnh giới tôn quý này, bao nhiêu người tư chất siêu đẳng đều khó thể bước vào.
- Ha ha ha, xem ra ngươi tu luyện thể thuật không hoàn chỉnh.
Lam Nham Chủ lạnh nhạt nói:
- Trên đời này quá ít người tu luyện thể thuật, nhưng thời thượng cổ thì đầy rẫy. Vì loại công pháp này có thể bù đắp chênh lệch thân thể giữa nhân loại và chân linh đến mức lớn nhất, đó mới là thời kỳ luyện thể thuật phồn vinh, cường đại nhất, thánh thể thật sự cũng xuất hiện vào lúc đó.
Bắc Quyến Nam giật mình kêu lên:
- Thánh thể thật sự . . . Đó là loại tồn tại nào?
Bắc Quyến Nam cũng tu luyện thể thuật nhưng không biết những bí mật này.
- Ha ha ha!
Lam Nham Chủ cười khẽ:
- Thánh thể thật sự là tồn tại có thể đối kháng với cường giả giới vương cảnh.
Bắc Quyến Nam hét thất thanh:
- Cái gì? Không thể nào!!
Bắc Quyến Nam hoảng loạn nói:
- Giới vương cảnh là tồn tại mạnh nhất trong giới này, là vô thượng đại năng có thể đối kháng giới lực!
- Ha ha, ngươi biết cái gì!
Lam Nham Chủ châm chọc mắng:
- Đại năng luyện thể thuật thời cổ có thể sánh vai với chân linh, đến đời sau thì lưu lạc xuống ngang ngửa yêu thú, thật là thế hệ sau tệ hại hơn thế hệ trước.
Lam Nham Chủ tiếp tục bảo:
- Cơ thể con người có lực lượng bát môn, khi mở ra môn thứ bảy giải phóng tiềm năng thân thể là có thể đối kháng với quy chân thần cảnh, ở thời cổ gọi là sơ khai. Sau khi bát môn đều hiện, đạt được lực lượng chưởng thiên cảnh, các tu luyện giả thể luật thời cổ gọi là dung thông.
Bắc Quyến Nam, Lý Vân Tiêu nhủ thầm:
- Sơ khai . . . Dung thông . . .
Lần đầu tiên hai người nghe qua loại phân chia này, dù sao luyện thể thuật vô cùng hiếm hoi, cách phân chia cảnh giới này đã sớm thất truyền trong lịch sử.
Bắc Quyến Nam nuốt nước miếng hỏi:
- Vậy trên sơ khai, dung thông thì sao?