Hơn mười vũ giả giật mình kêu lên:
- Trác Thanh Phàm!
Bọn họ không dám khinh thường nữa, khuếch tán thần thức đến mức lớn nhất, hợp sức kết trận, cẩn thận ứng đối.
- A! Ta nhớ ngươi, lúc ở Đông hải từng gặp mặt một lần.
Trác Thanh Phàm chậm rãi ra khỏi hư vô, tay phải cầm Thương Hải Như Trần, cảm thán rằng:
- Sớm biết hôm nay thì lúc ở Đông hải ta đã tiện tay chém ngươi rồi.
Bạc Vũ Kình hừ lạnh một tiếng:
- Bây giờ chém có lẽ còn kịp.
Trác Thanh Phàm lắc đầu nói:
- Không nói đến có chém ngươi được không, dù thật sự có thể thì cũng rất tốn công. Ta chỉ muốn phá đại na di trận, ngươi đừng ngăn cản ta được không?
Bạc Vũ Kình nói:
- Ngươi thấy sao?
Trác Thanh Phàm cười khổ nói:
- Như lời các hạ nói, trên đời không có gì là không thể.
Trác Thanh Phàm chỉ vào trán, nói:
- Chỉ có chúng ta không nghĩ ra.
Bạc Vũ Kình ôm kiếm đứng:
- Ngươi cứ nghĩ từ từ đi.
- Ôi chao, thôi bỏ đi.
Trác Thanh Phàm giơ Thương Hải Như Trần trước mặt:
- Con người của ta bẩm sinh đầu óc ngu dốt, sợ trong lúc suy nghĩ thì nhóm Lý Vân Tiêu đã chết rồi.
Bạc Vũ Kình mỉm cười nói:
- Yên tâm, mạng hắn cứng lắm, không chết dễ vậy.
Trác Thanh Phàm nói:
- Nhưng cũng không được, ta vừa tham gia Thiên Vũ Minh nên biểu hiện một chút, lập công lao mới tốt.
Trác Thanh Phàm nói xong lắc người vẽ ra một đống tàn ảnh đầy trời, nhiều cỡ mấy trăm bay đi bốn phương tám hướng.
Hơn mười vũ giả giật mình, hoa mắt. Tàn ảnh của Trác Thanh Phàm hầu như mỗi cái giống y đúc, cực kỳ chân thật.
Tay chân bọn họ lạnh lẽo, vội vàng kết trận. Một mảnh hư quang hiện ra trong lòng bàn tay các vũ giả biến to mấy mẫu chụp xuống.
Bạc Vũ Kình vẫn không nhúc nhích, đột nhiên hét to:
- Thu kết giới về!
1Lý Vân Tiêu người giật nảy mình, không hiểu ra sao nhưng vẫn nghe lời, thay đổi ấn quyết đánh tan trận thế mới vừa thi triển.
Trác Thanh Phàm ảo đầy trời lao xuống dưới.
Một người kinh kêu:
- Bạc Vũ Kình đại nhân . . . !
Bạc Vũ Kình lắc đầu nói:
- Cẩn thận chút, những tàn ảnh này toàn là giả!
- Cái gì?
Đám người giật mình, nhìn các tàn ảnh rơi xuống, quả nhiên biến mất hết, lát sau không còn một cái.
- Cái này . . .
Hơn mười vũ giả mặt trắng bệch, cảm giác miệng khô khốc, năng lực của mình không đủ để ứng đối loại tình huống này, có cố gắng cũng chỉ làm vật hy sinh. Ai nấy thấy thật mệt tim.
Bạc Vũ Kình nói:
- Nếu vừa rồi các ngươi thêm kết giới, Trác Thanh Phàm xuất hiện trong kết giới thì ta cứu cũng không kịp.
Bạc Vũ Kình nhìn thấu tâm trạng mấy người:
- Các ngươi lùi xa chút, các ngươi không tham gia vào nơi này được.
- Tuân lệnh!
Mấy người mừng như điên vội đáp, chạy thật xa dứng xem.
Bạc Vũ Kình cầm kiếm đứng hẳng trên bầu trời trăm thuật luyện sư, thần thức bao phủ mỗi ngóc ngách.
Bạc Vũ Kình chậm rãi nói:
- Tuy đại hư không thuật vô cùng thần diệu nhưng vẫn có sơ hở. Dù ta tạm thời không biết sơ hở ở đâu nhưng chắc chắn tồn tại, thiên hạ vạn pháp hễ có pháp môn là sẽ có thuật phá giải, không thì ngươi đã vô địch rồi!
Bốn phía hoàn toàn im lặng không nghe chút thanh âm.
Hàng trăm thuật luyện sư cũng nhận ra hiện trạng, nhưng mỗi người đang cố gắng thi triển na di thuật, tất cả tinh thần lực tập trung vào trận pháp chính giữa, hiện ra ánh sáng rắng mông lung.
Có chút giống với thuật thần chi quang nhưng sáng hơn, bên trong ẩn chứa tinh vân lấp lánh trực tiếp nối liền với ngoài trời, đón thiên thạch đến, rơi vào đường hầm tối đen.
Mỗi thuật luyện sư hết sức tập trung, trán mỗi người nổi vầng sáng đen, tinh thần lực bị hao tổn thì ánh sáng đen càng đậm, mắt lóe tia tàn nhẫn.
Bạc Vũ Kình đột nhiên lắc người thuấn di xuống, Cổ Trần đại kiếm chém ra.
Rầm!
Kiếm to chém vào Thương Hải Như Trần, Trác Thanh Phàm mới thò nửa người ra đã bị kiếm chém trở vào hư không, biến mất.
Hai huyền khí chấn động dư âm vừa khuếch tán một chút đã bị đại na di trận cuốn vào ánh sáng bạc chính giữa.
Các thuật luyện sư vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích, phớt lờ tất cả.
- Ha ha ha! Trong toàn đại trận một chút khác lạ đèu bị thần thức của ta cảm giác được, dù hư không khác lạ cũng không thoát khỏi ta mắt của ta. Ngươi muốn đánh lén các đại sư thì tuyệt đối không thành công được!
Bạc Vũ Kình đột nhiên cười như điên, nói:
- Hãy đứng ra đường đường chính chính đánh một trận với ta đi! Nếu thắng thì có thể phá vỡ đại na di trận, cho Lý Vân Tiêu bình yên vô sự tiến vào nội hải. Còn thua thì ngươi và bọn họ cùng nhau biến thành lịch sử!
Trác Thanh Phàm chậm rãi hiện ra trên bầu trời trận pháp, mặt không biểu tình nhìn xuống dưới.
Trác Thanh Phàm luôn cười tủm tỉm, cười cợt nhả, bộ dáng lười biếng. Lần đầu tiên Trác Thanh Phàm mặt không biểu tình, dường như phát hiện vấn đề hóc búa.
Trong đại na di trận tất cả lực lượng bắn ra đều bị cuốn vào giữa trận, hoàn toàn không thể tổn thương những thuật luyện sư, trừ phi một kích chặt đầu.
Nhưng tinh thần lực của Bạc Vũ Kình lại có thể quan sát tỉ mỉ, nháy mắt di động, mỗi lần đều trước Trác Thanh Phàm một bước, muốn đánh lén giết người rất là khó khăn.
Bạc Vũ Kình cười gian:
- Như thế nào? Hư không Vũ Đế trong truyền thuyết, cường giả thứ hai trong thiên hạ không có can đảm chiến đấu một trận với bổn tọa sao?
Vẻ mặt Trác Thanh Phàm chân thành nói:
- Ngươi muốn chơi thi ta có thể chơi với ngươi, nhưng bây giờ không rảnh.
- A? Không rảnh? Vậy thì ngươi có thể làm được gì?
Bạc Vũ Kình xì cười:
- Ta thích bộ dáng gai mắt ta rồi lại không thể không chơi cùng ta của ngươi.
Trác Thanh Phàm giơ tay lên nâng Thương Hải Như Trần, ánh sáng sắc bén từ chiến kích chiếu rọi gã có vẻ lạnh lùng chói mắt.
Ánh sáng chiếu vào mắt Bạc Vũ Kình, con ngươi híp lại bắn ra tia sáng lạnh nắm chặt Cổ Trần kiếm hơn.
Trác Thanh Phàm nói:
- Không có nhiều thời gian nên ta chỉ ra một chiêu.
Con ngươi Bạc Vũ Kình co rút, mặt xanh mét, cảm nhận áp lực cường đại. Cánh tay Bạc Vũ Kình rung nhẹ, Cổ Trần kiếm phát ra âm rung.
- Một chiêu? Đang tìm cớ cho sự nhát gan, vô dụng của mình sao?
Khí thế trên người Bạc Vũ Kình dần bùng nổ, trên người gã dâng lên ma nguyên, da dẻ nổi nhiều ma văn. Cổ Trần kiếm bị màu đen bao phủ.
Một tay Trác Thanh Phàm bắt ấn, rũ mi mắt xuống lạnh lùng nhìn bên dưới.
Cơ thể Trác Thanh Phàm như hòa vào bầu trời, trở nên trong suốt, thứ thực chất duy nhất là Thương Hải Như Trần tỏa ánh sáng chói lòa.
Đột nhiên cả không gian co rút, thân hình Trác Thanh Phàm tựa lỗ đen kịch liệt cắn nuốt tất cả. Bầu trời vạn dặm lấp vào thân thể Trác Thanh Phàm.
Trạng thái hư hóa trở nên sung túc, biến to gấp mấy lần, như thể bản thân Trác Thanh Phàm là bầu trời vô tận.
- Cái gì?!
Bạc Vũ Kình kinh kêu:
- Chuyện gì đây?
Bạc Vũ Kình cảm giác không gian nơi mình đứng có thay đổi, đại na di trận bên dưới cũng bị quấy nhiễu. Những thuật luyện sư lần lượt mở mắt ra, lộ vẻ kinh sợ.
Bạc Vũ Kình tức giận quát:
- Chết tiệt!
Ma nguyên lại dâng lên trên người Bạc Vũ Kình như lửa cháy hừng hực trên kiếm to.