Lý Vân Tiêu giơ tay lên, ánh sáng màu lục lượn vòng ngưng tụ ra Đâu Suất Thiên Phong.
Tay trái Lý Vân Tiêu thì ngón tay như đao, lôi quang lấp lánh trên ngón tay, cùng với thân thể di chuyển kéo cái đuôi tia chớp thật dài.
Hai người bốn mắt giao nhau, ánh mắt lạnh băng đối chọi, khoảng cách không ngừng áp sát.
Cách mấy trăm trượng tất cả vũ giả đang chém giết đều giật mình phân tâm nhìn hướng chân không.
Khi khoảng cách rút ngắn đến mười trượng chi thì Lý Vân Tiêu tấn công trước:
- Chết đi!
Đâu Suất Thiên Phong đón gió lớn lên bỗng nhiên oanh kích tới!
Ánh sáng màu lục chiếu rọi vạn trượng, Đâu Suất Thiên Phong nháy mắt biến to nửa mẫu, phô thiên cái địa đè xuống, tiếng gió rít sắc nhọn vang lên, uy thế kinh người.
Hình chìm trong bóng ma, bé nhỏ như kiến. Mắt Hình bắn ra tia tàn nhẫn, đầu mày hiện ra ma văn như nụ hoa.
Bàn tay thâu tóm vạn trượng bỗng chộp một cái, không gian rung bần bật, Đâu Suất Thiên Phong cũng bị ảnh hưởng thế đi khựng lại, ánh sáng đông lại.
Hình lạnh lùng quát:
- Khiếu Phong Tê!
Năm ngón như vuốt vỗ ra ngoài.
Một chưởng ấn xuyên thấu ánh sáng màu lung đánh vào người Đâu Suất Thiên Phong, vang tiếng nổ điếc tai nhức óc.
Ầm!
Vô số tia sáng đen bắn ra nuốta mất ánh sáng màu lục, linh quang trên Đâu Suất Thiên Phong vụt tắt. Nhưng Hình phát ra tiếng rên rỉ, trong mắt lộ tia kinh hoàng, thân hình bên trong giáp trụ bao bọc phát ra tiến vỡ nát.
Ngọn núi và bóng dáng Hình thấp thoáng ẩn hiện trong tia sáng đen, lấp lóe mấy cái mới hiện ra từ đằng sau. Đâu Suất Thiên Phong bị đánh tan linh quang tan rã, biến trở về kích cỡ nắm tay. Người Hình lắc lư vài cái rồi bay ra sau.
Lý Vân Tiêu tiến lên trước thu Đâu Suất Thiên Phong vào lòng bàn tay, lại bước ra bước chân, súc địa thành thốn đuổi theo Hình.
Đối phương cứng rắn đỡ Đâu Suất Thiên Phong hiển nhiên đã bị thương, muốn chạy trốn.
Nhưng một ma quân nhị giai chắc chắn là một trong thống lĩnh chủ yếu trên chiến trường này, tuyệt đối không thể thả đi.
Trong hư không ngưng kết ra bàn tay sấm sét to lớn che không gian mấy mẫu như diều hâu bắt gà con chộp hướng Hình.
Vũ Thần ở phía xa sợ hãi ngây ra như phỗng. Hình ở trong Vũ Thần là cường đại đến tột độ vậy mà thua trong một chiêu, chật vật chạy trốn. Vũ Thần tự hưng phấn biến lạnh lẽo, tin tưởng nháy mắt sụp đổ.
Mắt Hình tràn đầy âm trầm nhìn móng vuốt sấm sét chụp xuống.
Hình không bị thương nặng đến nỗi không thể chiến đấu, tuy rằng bị thương nhưng không nghiêm trọng, thậm chí không ảnh hưởng cái gì. Chẳng qua giáp trụ trên người có vét nứt, nếu đánh tiếp rất có thể sẽ vỡ nát.
Âm Diêm giáp trụ là Lỗ Thông Tử thu gom tài liệu đỉnh cao của hai giới, tốn nhiều công sức mới luyện chế ra, có thể cân đối giới lực Thiên Vũ giới thì mỗi món đều là báu vật vô giá. Ma quân nhị giai thuộc hạ của Man không phải mỗi người đều có.
Nếu bộ giáp bị hư hao khi Hình trở về chắc chắn nhận trừng phạt.
Nghiêm trọng hơn là bộ giáp bị hỏng Hình sẽ bị giới lực ức chế, không chừng chết tại đây.
Nên khi bộ giáp nứt ra thì Hình không lo chuyện cướp giật Nghê Hồng ma kiếm nữa, xoay người chạy ngay.
Bàn tay sấm sét nhanh như tia chớp chụp xuống, Hình không nghĩ nhiều sắc mặt âm trầm vung tay đánh một đấm.
Quyền kình lượn vòng, ma khí phun ra biến thành nắm đấm to lớn nghênh đón.
Bùm!
Trong không gian hư vô to lớn, hai quyền chưởng to cỡ mấy mẫu va chạm vào nhau, một xanh một đen, hai màu sắc đan xen quấn quanh, không ngừng xé rách đối phương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bàn tay sấm sét liên tục bị xé ra, ma quyền chiếm ưu thế hơn. Sau khi nghiền nát bàn tay sét thì ma quyền cũng nứt vỡ hóa thành vô số ma quang bắn tứ tán, biến mất phía tận cùng hư không.
Lý Vân Tiêu đang định đuổi theo đánh tiếp chợt khựng lại:
- Ủa?
Lý Vân Tiêu cứ tưởng Hình bị thương nặng nên mới trốn, vì vậy định một hơi bắt gã.
Nhưng cú đấm vừa rồi kình khí tràn đầy, cực kỳ mạnh mẽ, vết thương nhẹ hơn Lý Vân Tiêu suy đoán.
Hình đánh một kích sau dựa thế lộn mấy vòng ra sau, trở về bên cạnh Vũ Thần. Hình một tay bắt ấn, Ám Diêm giáp trụ tan biến lộ ra người thật.
Vũ Thần phập phồng lo sợ hỏi:
- Hình đại nhân . . . Có . . . Có sao không?
Hình tức giận hừ mũi:
- Hừ! Ta làm sao có chuyện được?
Mắt Hình bắn ra tia sáng lạnh nhìn Vũ Thần chằm chằm làm gã sợ hãi vội ngậm miệng lại.
Hình sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói:
- Đòn vừa rồi khiến Ám Diêm giáp trụ có khe nứt.
- Cái gì?!
Vũ Thần giật bắn người, hoảng sợ kêu lên:
- Ám Diêm giáp trụ cực kỳ cứng rắn, đủ để nhận một nửa lực lượng của đại nhân!
Mắt Hình tóe lửa:
- Không đủ! Một nửa còn kém xa!
Hình lạnh lùng nói:
- Ta cần giáp trụ mạnh hơn nữa!
Hình bỗng nhìn Vũ Thần đăm đăm, hai tay bấu vai Vũ Thần:
- Ngươi hãy luyện cho ta!
Hai vai Vũ Thần đau nhức như có con dao tách các phần gân, xương, thịt, cổ ra.
Vũ Thần đau đớn nói:
- Đại nhân . . . Ta . . . Ta luyện không ra!
Mắt Hình bắn tia hung ác chất chứa chút sát ý:
- sao không luyện ra? Chẳng phải ngươi là thuật luyện sư sao?!
Vũ Thần bị ánh mắt đó nhìn làm người lạnh lẽo.
Vũ Thần run giọng nói:
- Dù là thuật luyện sư cũng chia ra đẳng cấp, phương hướng. Đương thời chỉ có thuật trưởng đại nhân mới biết.
Hình chửi:
- Hừ! Phế vật!
Hình thả hai tay ra, thu về lệ khí toàn thân, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu đang chém giết ở phía xa.
Hình nói:
- Đám lâu la này không đỡ được bao lâu, đợt công kích thứ hai nên đi ra đúng không?
Vũ Thần lấy tấm gương đồng ra, đánh ra vài ấn quyết. Kính lấp lánh ánh sáng, có hình ảnh hiện ra. Sâu trong Cổ Ma Tỉnh, phía trước giới bích xếp hàng quả cầu thật lớn.
Giới bích hiện ra mấy trăm, hàng ngàn trận pháp. Ma khí ngập trời tuôn ra từ trận pháp liên tục rót vào những quả cầu.
Vũ Thần thu về tầm mắt:
- sắp rồi.
- Hừ! Lỗ Thông Tử làm có chút chuyện mà cũng lâu lắc, nhân loại các ngươi toàn lề mề như vậy!
Hình cực kỳ bất mãn rồi không thể trút ra, đành chửi Vũ Thần xối xả, răn dạy như chửi con cháu mình.
Hình xoay tròn mắt nhìn bên ngoài quy tắc tỏa trói Diệp Nam Thiên, lòng dâng lên cảm giác kỳ diệu:
- Người đó là ai?
Vũ Thần nhìn theo ánh mắt Hình. Một nam nhân như con rối kim loại đứng bên ngoài quy tắc tỏa, hai tay ôm kiếm, mặt lạnh lẽo. Vũ Thần không biết người đó, đánh lắc đầu.
Hình nổi giận mắng:
- Phế vật! Gì cũng không biết!
Vũ Thần tức giận mặt trắng bệch, ráng kiềm nén lửa giận.
Trong quy tắc tỏa, Diệp Nam Thiên không ngừng đánh ra bắt ấn nghiên cứu cách phá giải sợi xích. Diệp Nam Thiên chợt ngẩng đầu nhìn người bên ngoài quy tắc tỏa.
Người kim loại này đến từ Thiên Vũ Minh, chỉ có tu vi quy chân thần cảnh, luôn không nói không rằng, không biết đang định làm gì mà cứ đứng yên bên ngoài.
Diệp Nam Thiên tò mò hỏi:
- Ngươi là ai?
Người kim loại lần đầu tiên mở miệng nói:
- Ta đang quan sát quy tắc tỏa, có lẽ ta sẽ chặt đứt nó được.
- Ngươi sao?
Diệp Nam Thiên tỏ rõ không tin nhưng vẫn thân thiện nói:
- Vậy làm phiền các hạ thử xem.