Tinh Uyên lắc đầu lo lắng nói:
- Không biết, chúng ta đi theo Thủy Tiên công chúa lại đây.
Lý Vân Tiêu phát hiện màu vàng trong mắt Thủy Tiên, kinh ngạc hỏi:
- Chân Thực Chi Nhãn? Nàng luyện thành từ bao giờ?
Thủy Tiên gật đầu, đắc ý nói:
- Ta lợi hại không? Nhưng khi dùng thì tiêu hao rất lớn, lại chỉ nhìn được khoảng cách tám trăm trượng.
- Tám trăm trượng? Vậy là đã rất mạnh.
Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu trong môi trường này chỉ nhìn được hơn trăm trượng, thuật thần chi quang có thể có thể xem xa hơn nhưng tiêu hao càng lớn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không biết trong ma vụ bây giờ còn bao nhiêu ma thú, chúng ta chỉ có thể tìm tòi kiểu rải thảm. Thủy Tiên dẫn đường, ta dùng Giới Thần Bi xua tan ma vụ.
Giới Thần Bi lấp lánh trên bầu trời bay xuống lòng bàn tay Lý Vân Tiêu, tỏa sáng chói lòa. Ánh sáng quét qua đâu là ma vụ tan rã.
Thủy Tiên vỗ tay khen:
- Giới Thần Bi quá lợi hại! Có nó thì chúng ta không cần sợ hãi ma vụ nữa!
Lý Vân Tiêu nghe mà xấu hổ, thầm trách mình nếu sớm luyện hóa Giới Thần Bi thì bây giờ đã không lúng túng thế này.
Lý Vân Tiêu vội nói:
- Thủy Tiên, mau dẫn đường đi.
Thủy Tiên gật đầu, có thể giúp đỡ Lý Vân Tiêu, thể hiện tác dụng của mình làm nàng cực kỳ vui vẻ hưng phấn. Đôi mắt Thủy Tiên liền biến thành màu vàng nhìn bốn phía.
- Đó là . . .
Thủy Tiên chỉ mé bên đằng trước, ngơ ngác nói:
- Có hai người núp trong hư không ma vụ, không biết có phải là kẻ địch không?
- Cái gì???
Mọi người giật nảy mình.
Lý Vân Tiêu hét to:
- Ai đó?
Tay phải Lý Vân Tiêu co lại chộp lôi quang tỏa định không gian nơi đó.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Nếu không ra thì đừng trách bản thiếu gia ra mặt mời!
Lôi quang bắn xuyên, ma vụ rút đi, phạm vi ngàn trượng toàn là lôi giới.
Bùm!
Hư không nổ tung, hai bóng người chạy ra, vẻ mặt kinh hoàng, là Hình và Vũ Thần.
Lý Vân Tiêu nhận ra hai người kia ngay, trong mắt bắn ra tàn khốc hét to:
- Là các ngươi!?
Hơn chục người Tinh Uyên tản ra bao vây Hình, Vũ Thần vào giữa, sát khí ngút trời.
Hình, Vũ Thần nhận ra tình hình không ổn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mím môi im lặng.
Không khí nặng nề, sương khói như đông lại lơ lửng trên không trung chứ không phập phềnh nữa.
Vũ Thần không chịu nổi áp lực, run giọng nói:
- Vân thiếu gia, giữa ngươi và ta không có thù sống chết, tuyệt đối đừng xúc động làm chuyện điên rồ.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không xúc động thả ngươi đi.
Mặt Vũ Thần trắng bệch, hai hàm răng va lách cách.
Sắc mặt Hình khó xem nhưng không đánh mất sự lạnh lùng kiêu ngạo.
Hình lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi muốn làm cái gì?!
- Muốn làm cái gì? Ha ha, ta có nghe lộn không? Trên đời có câu hỏi buồn cười thế sao?
Lý Vân Tiêu tức giận bật cười nói:
- Các ngươi bày ra cạm bẫy, giết đồng bạn của ta, hiện giờ hỏi chúng ta muốn làm cái gì? Ta muốn ngủ bà già nhà ngươi!
Giận dữ táo bạo bùng nổ từ người Lý Vân Tiêu, hắn chậm rãi tiến lên trước, lạnh lùng nói:
- Đánh tan ma vụ đi, không thì chết!
Khí thế cực kỳ bá khí đè ép, Vũ Thần sợ hãi liên tục thụt lùi, thậm chí bật khóc.
Hình cắn chặt răng, mặt không chút máu:
- Ma vụ này khuếch tán trong Ma giới nhiều năm, lực lượng bình thường không thể xua tan, chúng ta cũng bất lực.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tức là để ngươi lại cũng vô dụng?
Tinh Uyên lạnh giọng nói:
- Đã đưa nó từ Ma giới tới thì có thể đưa nó đi, không làm được thì chết!
Mặt Hình xanh mét, cắn răng nói:
- Được, để ta thử xem!
Hình phất tay kêu Vũ Thần tới gần.
Vũ Thần không dám cãi lại chạy chậm tiến lên, khom người bên cạnh Hình chờ sai bảo.
Hình vỗ đầu Vũ Thần, khẽ thở dài:
- Không ngờ rốt cuộc vẫn phải dùng.
Vũ Thần ngạc nhiên, chợt cảm nhận sau gáy đau nhức như linh hồn bị rút ra.
Vũ Thần hét lên:
- Hình, ngài . . .!
- Ha ha ha! Vũ Thần, đồ phế vật nhà ngươi có thể phát huy chút khả năng rồi!
Thân thể Hình nhạt dần chậm rãi dung nhập vào người Vũ Thần.
Khuôn mặt Vũ Thần vặn vẹo nhăn nhúm rít gào:
- Không! Ngươi không thể giết ta, không thể! Thuật trưởng đại nhân sẽ không tha cho ngươi!
Hình dung nhập vào Vũ Thần, biểu tình trên mặt thay đổi, lúc thì vặn vẹo đau đớn khi thì châm chọc.
- Ha ha, thuật trường đại nhân? Ngươi quên là ai kêu ngươi đi theo ta sao?
Khuôn mặt trêu cợt mỉa mai:
- Lỗ Thông Tử kêu ngươi đi theo ta đểp hòng ngừa lỡ như có gì thì để ngươi phát huy tác dụng, đồ ngốc nhà ngươi tại sao không hiểu?
Khuôn mặt Hình dần chiếm ưu thế, lời gã nói kích thích lòng Vũ Thần, ý chí vùng vẫy nháy mắt sụp đổ, linh hồn bị Hìnhn uốt mất, độc chiếm thân thể này.
Lý Vân Tiêu mắt lạnh nhìn toàn quá trình, hắn không ngăn cản. Mãi khi Vũ Thần hoàn toàn chết đi, Lý Vân Tiêu lên tiếng:
- Hình tiên sinh đoạt xá là vì đối kháng giới lực đúng không? Không biết mục đích đối kháng giới lực là vì xua tan ma vụ hay vì đối địch với chúng ta?
Hình vận chuyển công pháp, phát hiện hết thảy thông suốt thì rất vui vẻ. Hình ngửa đầu cười bto ba tiếng,, khí thế trên người không ngừng tăng vọt hình thành từng vòng cương khí khuếch tán.
Hình lạnh lùng nói:
- Ngươi thấy sao?
Lý Vân Tiêu buông tiếng thở dài:
- Dĩ nhiên ta hy vọng là cái đầu, nhưng chuyện đời khó theo ý người. Nhìn biểu tình của các hạ thì chắc ngu chọn cái sau rồi.
Mắt Hình lóe tia lạnh lẽo, cười gằn:
- Hừ! Nhờ vào thân hình này là không bị giới lực ảnh hưởng, ta cần gì thỏa hiệp với các ngươi?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nhờ vào thân thể bên ngoài cũng có hạn chế, không thì các hạ đã đoạt xá hắn từ lâu, đã không nuôi đến bây giờ.
Hình gật gù:
- Ngươi rất thông minh, đúng là có hạn chế. Nhưng ta chỉ dùng một lần thì không cần lo thân thể phá hư, có thể trong thời gian ngắn hoàn toàn phát huy lực lượng bổn tọa.
Lý Vân Tiêu kiềm nén lửa giận lạnh lùng nói:
- Thân thể phó hội trưởng đại nhân mà ngươi chỉ dùng một lần rồi bỏ? Không cảm thấy lãng phí sao?
Hình khinh miệt cười khẩy nói:
- Vốn là đồ bỏ, có thể phát huy chút khả năng đã là lợi dụng rác rưởi, dưới suối vàng hắn có biết cũng sẽ rất mừng.
- À, vậy thì làm phiền ngươi đi xuống báo một tiếng cho hắn biết đi!
Lý Vân Tiêu không dông dài nữa, giơ tay ném Giới Thần Bi ra, ánh sáng chói lòa xua tan ma vụ, chiếu rọi tứ phương.
Hình hừ mũi tùy tay chộp, một đoàn ma khí khuếch tán trong lòng bàn tay biến thành kính thuẫn to hình nửa vòng tròn chặn lại ánh sáng.
- Tuy bổn tọa không sợ ánh sáng này nhưng thật khiến người khó chịu.
Giới Thần Bi dù gì là Thiên thánh khí, tuy rằng Lý Vân Tiêu không phát huy bao nhiêu lực lượng của Giới Thần Bi nhưng vẫn làm Hình hơi e ngại. Hình bản năng ngăn lại ánh sáng chói lòa, dù không có nhân tố giới lực thì ánh sáng này chiếu xuống cũng làm gã bị ức chế.
- Có nhiều chuyện khiến ngươi khó chịu, chút nữa sẽ cho ngươi thoải mái.
Lý Vân Tiêu giơ kiếm thế, kiếm liên miên không dứt như nước sông chảy tràn nhốt Hình lại:
- Cùng nhau ra tay giết hắn đi!
- Ha ha, giết ta? Bằng vào các ngươi thì rất khó.