Hình nói:
- Mở càng nhiều khe hở? Cái này hơi khó.
Lỗ Thông Tử nói:
- Khó thật nhưng chưa chắc không có cách. Nếu ta không đoán sai thì Ma tôn khác cũng sẽ tìm cách làm chuyện này. Việc chúng ta cần làm chỉ là nghỉ ngơi dưỡng sức, ngồi hưởng thành quả. Hiện tại đến trấn thủ khe hở là làm giá y cho người, sớ sẩy một cái rất có thể Man sẽ bị Ma tôn khác nuốt.
Hình nghe mà run, nếu bị Man nghe thấy câu này treăm phần trăm là tội chết. Hình không dám hó hé câu nào, không dám phụ họa.
Lỗ Thông Tử tiếp tục bảo:
- Cho nên mới bảo Man mua dây buộc mình. Thông qua chuyện lần này dù chúng ta có giữ được khe hở hay không thì Man sẽ triệu tập chúng ta về từ bỏ khe hở ày.
Hình ngẫm nghĩ, cảm thấy Lỗ Thông Tử nói rất có lý.
Hình gật gù:
- Chỉ hy vọng là vậy.
Hiện tại chém giết trong Cổ Ma Tỉnh cực kỳ thảm liệt. Thực lực trung bình của đám người Thiên Vũ giới cao hơn nhưng đối phương đông người, mới bắt đầu tiếp xúc đã hứng chịu trùng kích thảm khốc rồi dần xoay chuyển xu hướng suy tàn, bắt đầu phản công.
Lý Vân Tiêu cũng nhận ra mức độ thương vong rất nhỏ là vì mọi người còn sức, giữ cân bằng cục diện bế tắc.
Nếu tiếp tục kéo dài, hao hết nguyên lực thì thương vong sẽ mở rộng ra ngay. Bị đột phá một lỗ hổng là hoàn toàn thất bại.
Lý Vân Tiêu vừa chém giết vừa truyền tin ra ngoài.
Lưu ly quang trên người Lý Vân Tiêu dần tối xuống, vì lúc trước đã khổ chiến trong ma vụ, hiện tại chém giết quá dữ nên là nhóm người tiêu hao thể lực nhanh nhất trong mọi người.
Đột nhiên một luồng sáng vàng nhấp nháy nhanh.
Bởi vì ma tu công kích toàn lấy ma khí làm đầu, đen thui nên ánh sáng vàng đặc biệt chói mắt.
Lý Vân Tiêu quay người đâm kiếm ra.
Bùm!
Kiếm đâm vào ánh sáng vàng, cánh tay Lý Vân Tiêu tê dại, người thụt lùi mấy bước.
Một ma tu lập tức lao tới công kích chưởng vỗ vào lưng Lý Vân Tiêu, khí huyết trong người sôi trào.
Quá nhiều vũ giả ma tu, mỗi người không ứng đối nổi, một khi bị công phá phòng ngự sẽ bị giết ngay.
Lý Vân Tiêu bị đánh lén và giáp công, nháy mắt bị thương, hấp dẫn càng nhiều ma tu xúm tới. Một đống công kích rơi như mưa.
Trong các dòn công kích che giấu vệt sáng hai màu kim ngân quấn quanh nhau, là Kim Ngân Song Giản của Lỗ Thông Tử.
Lý Vân Tiêu giật mình lập tức biến ra ba đầu sáu tay cầm binh khí đón đỡ công kích từ bốn phương tám hướng. Một tay trước mặt Lý Vân Tiêu cầm Pháp Thụ Kim Luân lượn vòng.
Một bóng cây chọc trời hiện ra giữa hư không, vươn tán lá như một phương kết giới, áp lực bên Lý Vân Tiêu giảm bớt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhưng chỉ khoảnh khắc công kích cuồng bạo rậm rạp như mưa, lực lượng kết giới không ngừng vỡ nát. Đặc biệt bị Song Giản đánh trúng làm bóng cây lung lay nhanh chóng biến nhỏ.
Kim luân phát ra tiếng rền rỉ rung rung, vô số kim phù hiện ra bên trên.
Phướng xa, Hình kinh hoàng hét to:
- Đó là . . . Pháp Thụ Kim Luân!
Mắt Hình bắn ra tia sắc bén lắc người biến mất tại chỗ, thuấn di tới trước mặt Lý Vân Tiêu xòe tay to ra chộp hướng kim launa.
Lỗ Thông Tử ngùn ngụt sát khí quát to:
- Cơ hội tốt nhất!
Song Giản như sao băng giáng xuống bản thể Lý Vân Tiêu, năm ngón tay Hình như vuốt đè kim luân làm nó không thể nhúc nhích.
Lòng Lý Vân Tiêu căng thẳng, ba mặt pháp tướng bị ma tu bám chặt. Nhưng dù không có những ma đầu thì trạng thái hiện tại của Lý Vân Tiêu không đánh lại Lỗ Thông Tử, huống chi thêm Hình?
Keng!
Đột nhiên vô số kim phù bay lên trên Pháp Thụ Kim Luân như bị kích phát cơ quan nào đó, muôn vàn phù văn xoay tròn như bánh xe chém cánh tay Hình nát bấy.
- A!?
Hình bị trùng kích hét to văng ra ngoài, gã vốn bị giới lực không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng, bị Pháp Thụ Kim Luân trùng kích càng bị thương.
Lỗ Thông Tử giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Pháp Thụ Kim Luân dấy lên phù văn đầy trời, lắc một cái xoay tròn chém vào song giản của Lỗ Thông Tử.
Bùm!
Ba món huyền khí cứng đối cứng, ánh sáng vàng như tia chớp bắn bốn phía.
Lỗ Thông Tử thụt lùi, hai tay cầm ngọc giản, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Lỗ Thông Tử quát to:
- Là ai?
Pháp Thụ Kim Luân lượn một vòng giữa hư không nhưng chẳng rơi vào tay Lý Vân Tiêu, một người mặc trường bào xuất hiện cầm Pháp Thụ Kim Luân.
Người đó biểu tình bình tĩnh, râu tóc bạc phơ, cực kỳ già nua.
Pháp Thụ Kim Luân yên lặng lại, phù văn bên trên lặn xuống, cực kỳ linh động.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, lão nhân này chính là Bối Kinh Hoằng, đã dưỡng thương xong phá vách bay ra khỏi Giới Thần Bi.
Bối Kinh Hoằng cầm Pháp Thụ Kim Luân liếc mắt bốn phía, hất tay, vô số ánh sáng vàng bắn ra. Ma tu trong phạm vi mấy chục trượng nổ banh xác mà chết.
Lỗ Thông Tử, Hình giật mình kêu lên:
- Các hạ là ai?
Bối Kinh Hoằng phớt lờ hai người, cúi đầu nhìn thánh khí trong tay, đánh ra vài ấn quyết, ánh sáng vàng xẹt qua.
Lòng Lý Vân Tiêu rung lên, hắn khổ sở luyện hóa Pháp Thụ Kim Luân một đoạn thời gian đã bị Bối Kinh Hoằng xóa mất dấu ấn.
Bối Kinh Hoằng xoay người liếc Lý Vân Tiêu, châm chọc:
- Thánh khí không phải ai cũng chưoi được.
Bối Kinh Hoằng nói xong lao hướng giới bích.
Linh Mục Địch thấy tình hình biến đổi bên này, kinh kêu:
- Bối Kinh Hoằng! Ngươi . . . !
Bối Kinh Hoằng cầm Pháp Thụ Kim Luân quay vòng, ánh sáng vàng bay rợp trời trùm lên người lão lao vào giới bích.
Ánh sáng vàng như giọt nước chẳng chút trở ngại hòa vào giới bích, cơ thể Bối Kinh Hoằng chui vào trong.
Người Diệp Nam Thiên đã lún vào hơn phân nửa, còn khuôn mặt lộ ra ngoài.
Diệp Nam Thiên lạnh lùng nhìn Bối Kinh Hoằng:
- Tây Vực chi vương Bối Kinh Hoằng?
Bối Kinh Hoằng liếc Diệp Nam Thiên, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng như đang nói: ngươi là cái quái gì?
Diệp Nam Thiên chợt cười to bảo:
- Ha ha ha, thật là mỉa mai!
Bối Kinh Hoằng lạnh lùng nói:
- Ngậm miệng! Cười khiến người ghét, nói thêm một câu nữa sẽ giết ngươi!
Diệp Nam Thiên xì cười:
- Ghét? Đó là chứng minh đạo tâm của ngươi còn chưa đủ kiên định, không hoàn toàn tin tưởng con đường mình đã chọn vậy làm sao đi tiếp?
Mắt Bối Kinh Hoằng bắn ra tia sáng quát to:
- Ngươi là thứ gì mà dám bình luận lão phu!
Diệp Nam Thiên châm chọc nói:
- Tiện nhân thích già mồm, bổn tọa cứ bình luận rồi ngươi làm gì được? Cộng thêm tiện nhân nhà ngươi đã cam lòng nhập ma. Không chỉ ta được bình luận mà người trong thiên hạ đều có thể!
Diệp Nam Thiên dùng chữ tiện nhân lúc trước Lý Vân Tiêu mắng Lỗ Thông Tử trả lại cho Bối Kinh Hoằng.
Bối Kinh Hoằng nổi giận, mặt mày xanh mét, mắt lóe sát khí đánh ra một luồng sáng vàng.
- Phụt!
Toàn thân Diệp Nam Thiên bị bảy, tám bàn tay to bắt giữ không thể nhúc nhích, cứng rắn đỡ một đòn của Bối Kinh Hoằng, hộc ngụm máu nhưng ánh mắt trêu cợt không giảm ngược lại cười càng dữ hơn.
Nhưng lát sau tiếng cười ngừng bặt, Diệp Nam Thiên bị bảy, tám bàn tay to kéo vào Ma giới, biến mất trên giới bích.
Bối Kinh Hoằng lạnh lùng nhìn Diệp Nam Thiên, không ra tay, cũng dung nhập vào, biến mất.