Lý Vân Tiêu ngây người nhìn hai người biến mất, qua một lúc mới tỉnh táo lại.
Hình tức giận nói:
- Chết tiệt!
Hình xoay người vào trong giới bích.
Lỗ Thông Tử quát to:
- Đứng lại! Ngươi làm cái gì?
Hình quay đầu nói:
- Đi Ma giới giết người kia!
Mắt Hình lóe tía sáng lạnh:
- Trong Ma giới bù qua sớt lại thì ta có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng, hắn sẽ bị áp chế, giết hắn không tốn chút sức.
Lỗ Thông Tử nói:
- Không được! Ngươi trở về Ma giới sẽ bị Man đại nhân biết ngay!
Hình nói:
- Biết thì biết, có sao? Ta truy sát người kia là đương nhiên, huyền khí đó là Pháp Thụ Kim Luân nổi tiếng trong Ma giới. Ngày xưa Ma Chủ Đế mang đến Thiên Vũ giới thì đánh rơi mất.
Hình nói xong bỏ mặc Lỗ Thông Tử lao vào trong giới bích, lắc người biến mất.
Lỗ Thông Tử lộ vẻ đăm chiêu, mắt hấp háy.
Lòng Lý Vân Tiêu bừng cháy lửa giận:
- Lỗ Thông Tử, Dương Địch đâu? Huyền Hoa đâu? Phi Yên đâu?
Lý Vân Tiêu mặc kệ vết thương, hắn hóa thành kiếm quang chém xuống.
Bùm!
Lỗ Thông Tử tùy tay ném ra Ngân Giản đập vào kiếm quang đánh bay đi.
Lý Vân Tiêu nổi khùng:
- Chết tiệt!
Hiện tại Lý Vân Tiêu bị thương, thể lực cạn kiệt, nhưng hắn bất chấp, biến ra muôn vàn kiếm chém xuống.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Ha ha ha! Có tức giận cũng không thay đổi ngươi trong thế yếu!
Song giản bay múa bên người Lỗ Thông Tử đánh nát tất cả kiếm khí.
Lý Vân Tiêu giận không kềm được, kiếm thế dừng lại che trước mặt:
- Người đâu? Bọn họ đi đâu rồi?
Thân kiếm trắng tinh bốc cháy ngọn lửa phát ra ánh sáng chói lòa, Lý Vân Tiêu như bị đốt cháy.
Lỗ Thông Tử thầm giật mình, nhận ra nguy hiểm. Lỗ Thông Tử cầm song giản thụt lùi ra sau.
- Chết đi!
Lực lượng trên người Lý Vân Tiêu tăng lên đến cực điểm, thanh kiếm phát ra ánh sáng chói mắt trong suốt hóa thành kiếm cương chém xuống.
Lỗ Thông Tử sắc mặt âm trầm, hừ nói:
- Cuộc chiến vô vị.
Lỗ Thông Tử giơ song giản lên, mặt lóe tia sáng lạnh, mặt nạ trùm lên lộ ra đôi mắt lạnh băng. Khí thế trên người Lỗ Thông Tử tăng nhanh.
Bùm!
Lý Vân Tiêu đâm kiếm xuống, ngọn lửa trắng đầy trời hòa vào kiếm khí chém nát kết giới kim ngân đập vào song giản, ánh sáng lập lòe bay tứ tán.
Kiếm khí và ngọn lửa đánh vào người Lỗ Thông Tử, đốt cháy trường bào, cắt ra các miệng vết thương.
Lý Vân Tiêu bị lực lượng phản chán, máu dâng trào, hắn cắn răng hỏi:
- Người đâu?
Lỗ Thông Tử lạnh lùng nói:
- Những người mà ngươi nhắc toàn là người của Hóa Thần hải ta, lão hủ làm tổng trưởng không cần báo cáo với ngươi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Thả bọn họ ra, hôm nay ta không giết ngươi.
- Hả? Ngươi nói gì?
Lỗ Thông Tử buồn cười:
- Giết ta? Ha ha ha, Lý Vân Tiêu, ngươi ngốc đến mức không xem rõ tình thế sao?
Trong Cổ Ma Tỉnh, cuộc chém giết thảm khốc làm phe nhân tộc bắt đầu xuất hiện mệt mỏi, tử thương tăng nhiều.
Vũ giả ma tu chết nhiều hơn nhưng đám người đã bị hung hồn sát nhập thể, mất đi thần trí, căn bản không sợ chết.
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
- Nếu ta cũng không sống được vậy sẽ đồng quy vu tận với ngươi!
Kiếm Thương Trảm Hồng đè xuống, Băng Sát Tâm Diễm từ từ thiêu đốt. Đế Đồ Di Thế Song Giản phát ra tiếng nổ đì đùng.
Lỗ Thông Tử phát hiện nguy hiểm, kinh kêu:
- Ngươi điên sao? Ngươi muốn làm gì?
Lỗ Thông Tử vội gồng sức muốn hất Kiếm Thương Trảm Hồng ra. Nhưng Lý Vân Tiêu đã quyết tâm, thân kiếm dán chặt vào song giản không hất ra được.
- Ha, trên đời chưa bao giờ tồn tại điều không thể, chỉ có ngươi không muốn.
Lý Vân Tiêu nhe răng cười nói:
- Ta muốn cứu bọn họ ra, không hơn!
Lý Vân Tiêu thi triển pháp tướng kim thân, sáu tay cầm huyền khí, ba mặt pháp tướng dữ tợn lạnh băng.
Lý Vân Tiêu uy hiếp:
- Ngươi có cảm nhận được lực lượng những huyền khí này không? Ngươi có cảm nhận được lực lượng Dung Thông cảnh của bản thiếu gia? Sống không giết ngươi được chẳng lẽ chết cũng không thể giết ngươi sao?
Lỗ Thông Tử tức xì khói:
- Tên điên này!
Ánh sáng các huyền khí chiếu lên khuôn mặt Lỗ Thông Tử cực kỳ khó xem.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Bản thiếu gia đã từng chết một lần, ta luyện Đại Diễn thần quyết đến xuất thần nhập hóa, tan xương nát thịt chưa chắc sẽ chết, không chừng lại chuyển thế trọng sinh, cùng lắm mất hai mươi năm.
Thiên địa nghe lòng run sợ, tức giận quát:
- Lão phu không tin ngươi nỡ chết, cùng lắm đang hù lão phu!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ai không ham sống, tự nhiên luyến tiếc. Nhưng không nỡ bỏ thì sao có được?
Đôi mắt Lý Vân Tiêu trong veo như bình yên trước cơn bão.
Lỗ Thông Tử gầm rống:
- Không, ta không tin ngươi sẽ tự bạo! Ngươi chỉ đang uy hiếp ta!
Người Lỗ Thông Tử nổi gân xanh kéo căng, trong đôi mắt sắc bén giận dữ chất chứa sợ hãi.
Lỗ Thông Tử thông minh tuyệt thế, cố sức bày mưu tính kế nên nhận ra ngay Lý Vân Tiêu đang lừa lão. Nhưng lỡ tên điên này làm thật thì sao?
Lỗ Thông Tử nghĩ đến xác suất nhỏ này là lòng lạnh buốt.
Lỗ Thông Tử sợ chết, nên không dám cá cược.
Tuy mạng Lý Vân Tiêu sẽ mất trước nhưng không quý giá bằng mạng của lão.
Lý Vân Tiêu thấy rõ nỗi sợ trong mắt Lỗ Thông Tử, khinh miệt liếc lão:
- Vậy thì thử xem!
Bốn cánh tay giơ cao huyền khí, pháp tướng trước mặt một tay bắt ấn, lực lượng huyền khí khủng bố bắn ra hóa thành lốc xoáy trước mặt pháp tướng kim thân.
Lỗ Thông Tử kinh khủng kêu to một tiếng:
- Dừng tay!
Lỗ Thông Tử sợ teo tim, hấp tấp nói:
- Mau dừng tay, ta nguyện ý nói chuyện đàng hoàng với ngươi.
Bức tường trong lòng Lỗ Thông Tử đã sụp đổ, lão có tư chất trác tuyệt, xuyên suốt cổ kim nhưng ai ngờ bị người hù sợ, nỗi khuất nhục phóng to vô hạn trong lòng, đôi mắt Lỗ Thông Tử tràn đầy oán độc.
Lỗ Thông Tử luôn muốn giết Lý Vân Tiêu nhưng đó chỉ là vì trừ bỏ tai họa chứ không hận thù gì nhiều.
Nhưng lúc này lại khác, Lý Vân Tiêu đánh nát tự tôn của lão không còn lại gì, lần đầu tiên Lỗ Thông Tử sinh ra cảm giác xấu hổ tức tối, khó chịu còn hơn dùng dao cắt thịt lão ra.
Nhưng ai kêu lão sợ chết? Ai kêu mạng của mình quý hơn đối phương?
Lỗ Thông Tử chỉ có thể nuốt ngược khuất nhục, chờ thời cơ báo thù.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Bản thiếu gia không tâm tình nói chuyện với ngươi, mau thả mấy người đó ra không thì cùng nhau kết thúc trò chơi!
Lỗ Thông Tử tức giận nói:
- Bọn họ đã không ở Cổ Ma Tỉnh!
Lý Vân Tiêu nói:
- Muốn lừa ta? Ta mặc kệ, không thấy người thì chết chung đi!
Mặt ngoài Lý Vân Tiêu nổi giận nhưng lòng thầm run, vì hắn biết năm mươi phần trăm Lỗ Thông Tử không lừa hắn.
Tuy trong Cổ Ma Tỉnh xảy ra biến dị nhưng tổng thể thì không gian chẳng lớn. Ngay từ đầu Lý Vân Tiêu đã dùng thần thức quét một lần nhưng không phát hiện gì.
Lỗ Thông Tử vội nói:
- Là thật sự! Lão hủ không chung đường với ngươi, nhưng không có lý do lừa ngươi. Ta đã đưa họ vào Ma giới hết rồi!
Lý Vân Tiêu tức giận quát:
- Đưa cái đầu ngươi!
Dù là Lỗ Thông Tử cũng không thể nói dối trước mặt Lý Vân Tiêu, hắn biết đây là sự thật.