Tại sao người trước mắt xa lạ thì năm người không thấy có gì lạ.
Vì sơn mạch Thiên Đãng trừ đảo Phù Không có lối vào chính thức ra còn mấy đường khác, miễn thực lực đủ mạnh là có thể xé rách không gian đến. Có cường giả hay làm vậy, ngẫu nhiên gặp phải cũng chẳng có gì lạ.
Một Vũ Đế trả lời:
- Chúng ta là Tuần Thiên Sử đảo Phù Không, vì vào nhầm khe hở gặp ma linh, không đánh lại nên chạy trốn.
Mặt Vũ Đế đỏ ứng vì xấu hổ.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Các ngươi có gặp Hoa Thiên Thụ không?
Năm người sửng sốt.
Một người trả lời:
- Hoa Thiên Thụ đại nhân đi chung với chúng ta, nhưng đại nhân phụ trách tuần tra hướng khác.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút hỏi dồn:
- Vị trí nào? Các ngươi chấp hành nhiệm vụ sao? Làm cách nào liên lạc với nhau?
Một Vũ Đế cao giai ngoan ngoãn trả lời:
- Bẩm đại nhân, lần này có tổng cộng sáu mươi bốn vị Tuần Thiên Sử xuống dưới. Nhâm Hề Mân đại nhân dẫn dắt chia ra tám đội hoàn toàn tuần tra khe hở xem có tồn tại biến dị nguy hiểm gì không. Trong sơn mạch Thiên Đãng không thể liên lạc với nhau nên Nhâm Hề Mân đại nhân phân phối tinh bàn cho mọi người, nếu có điều phát hiện liền đi theo tinh bàn chỉ thị sẽ trở về vị trí ban đầu. Nhưng . . . Nhưng không biết tại sao tinh bàn cũng sai.
Lý Vân Tiêu lòng máy động hiểu vài phần ý tưởng của Nhâm Hề Mân.
Lý Vân Tiêu vươn tay hướng Vũ Đế cao giai khác:
- Đưa tinh bàn cho ta xem.
Vũ Đế cao giai biến sắc mặt, giấu tinh bàn ra sau lưng:
- Tiền bối thứ tội, vật ấy không thể giao ra.
- Vậy sao?
Lý Vân Tiêu cười khẽ, trong mắt bắn ra sát khí, lạnh giọng nói:
- Nếu vậy ngươi chết đi!
Lý Vân Tiêu xòe năm ngón tay chộp hướng Vũ Đế.
Bốn người khác giật nảy mình, không ngờ người này nhìn như thân thiện vậy mà đột nhiên làm khó dễ.
- Tiền bối . . . Ngươi . . . !
Vũ Đế cao giai sợ hãi mặt trắng bệch thụt lùi ra sau, la lên:
- Ta là Tuần Thiên Sử của đảo Phù Không, ngươi không thể giết ta!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
- Kẻ làm trái ý ta thì dù ngươi có là Tuần Thiên Sử đảo Phù Không thật cũng phải chết, Huống chi ngươi chỉ là ma linh bình thường nhập xác mà mưo sống sót dưới mí mắt của bản thiếu gia? Thật là rất ngốc, rất ngây thơ.
Bốn người khác giật nảy mình, vẻ mặt bốn người hiểu ra, đăm chiêu.
Vũ Đế đó kinh hoàng nhúc nhích, hai tay bắt ấn trước mặt, một đại thủ ấn bay ra đối kháng lực lượng chộp của Lý Vân Tiêu.
- Tiền bối nói gì vậy? Vãn bối không hiểu.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói, khóe môi cong lên mỉa mai:
- Nên mới bảo ngươi rất ngốc, rất ngây thơ.
Ầm!
Đại thủ ấn đụng vào lực lượng cú chộp thì tan rã, như kiến lay cây, bọ ngựa đấu xe!
- A!!!
Vũ Đế hét thảm xoay người bỏ chạy, nhưng sao thoát được? Vũ Đế bị đóng đinh, khuôn mặt trở nên dữ tợn, ma khí không ngừng tuôn ra từ người gã.
- Quả nhiên!
Bốn Vũ Đế khác hết hồn, thụt lùi ra sau. Cuối cùng bọn họ đã hiểu tại sao đi theo tinh bản nhưng lại trở về chỗ cũ.
- A a đáng chết!
Người Vũ Đế tuôn ra ma khí chậm rãi ngưng kết thành bóng người, tay cầm cây đao đen chém tùm lum trong không khí. Rất nhiều ma khí khuếch tán muốn phá mở lực lượng cú chộp của Lý Vân Tiêu.
Nhưng sao mà được?
Trảo chụp xuống, bùm một tiếng bóng người bị đè nát bấy, tan thành mây khói.
Cường giả Vũ Đế kia mặt tái nhượt như mới bị bệnh nặng, mắt dần sáng lên, hiểu ngay chuyện vừa rồi.
Cường giả Vũ Đế tiến lên lạy dài:
- Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân!
Lý Vân Tiêu nói:
- Chuyện nhỏ tiện tay, giờ ngươi dùng tinh bàn dẫn ta đi gặp Nhâm Hề Mâna.
- Vâng!
Vũ Đế kinh sợ, nhưng có thể nhặt về một cái màng thì rất vui mừng, bốn người khác cũng vậy. Có một vị cường giả tham gia thì an toàn của bọn họ cũng bảo đảm hơn.
Vũ Đế vận chuyển tinh bàn, tọa độ thay đổi, quả nhiên không giống lúc trước.
Vũ Đế cung kính làm tư thế mời:
- Đại nhân, xin đi bên này.
Nhưng Lý Vân Tiêu không nhúc nhích, hắn quay đầu nhìn vị trí cũ.
Vũ Đế ngơ ngác hỏi:
- Đại nhân, sao vậy?
Mới hỏi xong không gian đằng trước xoay chuyển, ma khí hùng dũng tràn ra. Trong ma khí có nhiều Ma Sát gào rú, sau lưng Ma Sát lưo lửng ba con thập phương hung hồn sát, sáu con mắt bắn ra tia hung ác lao lên.
- Trời, thập phương hung hồn sát!
Năm Vũ Đế sắc mặt trắng bệch, nháy mắt mặt xám như tro tàn. Thứ này là thần cảnh, một con đủ giết sạch bọn họ huống chi có tận ba?
Biểu tình Lý Vân Tiêu thay đổi:
- Khe hở biến dị sao?
Lý Vân Tiêu nhìn ba con thập phương hung hồn sát nhào tới, hàng trăm Ma Sát. Lý Vân Tiêu giơ tay lên, lôi quang tụ tập.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lôi quang ngưng tụ thành phù ấn trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu đẩy tới trước. Vang tiếng nổ điếc tai, tất cả sinh linh Ma tộc bị đánh tan nát không còn mảnh vụn, ma khí cũng bị quét sạch, bầu trời lại trong xanh.
- A?
Năm Vũ Đế ha to mồm, hóa đá.
- Đã biến dị rồi vậy ta đi xem thử.
Lý Vân Tiêu quay đầu nhìn năm người:
- Các ngươi cũng đi theo ta.
- Vâng vâng, đại nhân!
Năm người rùng mình, tỉnh táo khỏi cơn ngạc nhiên, lau mồ hôi trán theo sau lưng Lý Vân Tiêu.
Mới rồi một tia chớp đó quét sạch ma khí trong phạm vi, Lý Vân Tiêu bắt giữ dao động nguyên khí nhạt. Sáu bóng người lao nhanh tới trước.
Lát sau, sơn mạch đằng trước có khe nứt ra thành hiệp cốc.
Bên trong tràn ngập ma khí kinh người cuồn cuộn bốc lên, che mờ mắt người.
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng thi triển đồng thuật nhìn sơn cốc chằm chằm. Thực vật cỏ cây bên trong không bị diệt nhưng bị ma hóa hoàn toàn, trở nên kỳ lạ.
Ong ong ong ong ong!
Trong cốc truyền đến tiếng động trầm thấp như chiến xa to lớn chậm rãi di chuyển.
Đột nhiên một luồng ma quang bắn tới chợt lóe trên bầu trời, khí diễm ngập trời chớp mắt nổ tung hiện ra một con mãnh thú toàn thân đen thui há mồm phun ra một luồng ma viêm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ma viêm biến thành tuyến lửa bao phủ lên sáu người như thiên thạch đập xuống.
Một tay Lý Vân Tiêu cầm kiếm cắm vào mặt đất, tay khác bắt ấn ngưng kết ra một kết giới chụp lên sáu người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ma viêm vô biên nổ utng trên kiếm giới khuếch tán bốn phương tám hướng, đỉnh núi rung rinh bị tước cao mấy trăm trượng nhưng sáu người lành lặn không tổn hao gì.
Năm Vũ Đế ở sau lưng Lý Vân Tiêu mặt trắng bệch, lực lượng khủng bố vượt qua sức tưởng tượng của họ. Năm người thầm nghĩ nam nhân trước mặt là ai?
- Thú vị đây, Ma giới trừ Ma Sát, thập phương hung hồn sát và ma quân ra còn có ma thú như thế sao?
Lý Vân Tiêu bay lên, giơ cao kiếm như trăng khuyết chém xuống.
Vù vù vù vù vù!
Bầu trời bị chém ra một vết nứt lớn đánh vào ma thú, bùm một tiếng chém thành hai khúc.
Ma thú không kịp hú tiếng nào đã thành hai khúc rơi vào sơn cốc, hoàn toàn biến mất.
Năm Vũ Đế xoe tròn mắt, tròng mắt trợn to .lực lượng khủng bố thế này, thiếu niên là loại người gì vậy? Là con người sao?