Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3327: Lục đạo không gian 1



Đinh!

A Lại Huyền Việt nghênh đón, hai binh khí va chạm vào nhau, gió mây khuấy động, thời không xoay tròn.

Lực lượng cường đại phát ra từ binh khí như hút lấy hai người đứng yên không nhúc nhích.

Vạn vật tĩnh lặng chỉ có ma binh lấp lóe, cảm giác quái dị buông xuống lòng mọi người.

- Chuyện gì đây?

Lý Vân Tiêu cảm thấy khó tin. Binh khí của Đế Già và Tiểu Hồng va chạm vào nhau, Lý Vân Tiêu như bị người kéo thân thể thuấn di tới nơi kỳ lạ.

Chỗ này vừa không phải Sơn mạch Thiên Đãng cũng chẳng ở trong điện Thánh Ma, đây là rừng đá kỳ dị, khắp nơi là cột đá chống trời, kích cỡ khác nhau.

Bùm!

Tĩnh lặng giữa Đế Già và Tiểu Hồng bị phá vỡ, hai binh khí va chạm nhau phát ra thanh âm trong trẻo, tách rời ra.

Hai người lộ biểu tình nghi hoặc nhìn quanh.

Người Đế Già run rẩy kinh kêu:

- Lục đạo không gian!

Lý Vân Tiêu hỏi dồn:

- Cái gì là lục đạo không gian?

Biểu tình Đế Già trầm trọng nhìn cột đá kéo dài không thấy cuối, trầm giọng nói:

- Là không gian bên trong lục đạo ma binh. Lục đạo ma binh là một thể, tuy có sáu cái nhưng chỉ có một lục đạo không gian bí ẩn. Ta biết rất ít về nó, số lần đi vào có hạn. Phải có trên ba ma binh cùng tác dụng mới mở ra không gian được.

- Vậy tức là ba chúng ta làm ra điều này?

Lý Vân Tiêu nhìn huyền khí trong tay mỗi người, cảm thấy xiềng xích A Át Phạn Sát cầm trong tay nặng trĩu:

- Chúng ta nên làm sao ra ngoài đây? Hoàn toàn không cảm giác phương hướng không gian được.

- Ra ngoài?

Đế Già cười kỳ dị:

- Không gian chỉ có Ma Chủ Đế trước kia mới đơn giản câu thông, mỗi lần đi vào toàn nhờ may mắn siêu tốt. Nên biết lục đạo ma binh là thiên thánh khí Ma giới, dù là Thánh Ma cũng không thể khống chế. Ngày xưa ma Đế tư chất ngút trời nhưng toàn bị lục đạo ma binh khống chế.

Lý Vân Tiêu giật mình, cảm thấy rất quái dị:

- Bị lục đạo ma binh khống chế?

Đế Già gật đầu nói:

- Lục đạo ma binh sẽ không bị người điều khiển. Nó đại biểu lực lượng mạnh nhất Ma giới, chủ các đời ma binh thật ra là phó hầu ma bịnh. Nhưng thân phận ‘người hầu’ này là thứ mà ức vạn năm qua vô số Thánh Ma khát cầu lại không đạt tới được.

- Hóa ra là vậy.

Sắc mặt của Tiểu Hồng khác hẳn hai người, chẳng có một chút lo lắng, ngược lại liếm môi hưng phấn.

Lý Vân Tiêu nói:

- Bây giờ ta chỉ muốn biết làm sao ra khỏi đây.

Đế Già cười nói:

- Xin lỗi, ta đây cũng không biết. Nếu là ký ức Ma Đế hoàn chỉnh có lẽ có thể lắp ráp ra cách rời đi, nhưng hiện tại ba chúng ta không sở hữu đầy đủ thì đành . . . ha ha.

Đế Già nháy mắt:

- Hoặc hai vị đưa lực lượng Ma Đế cho ta, ta phụ trách đưa hai vị ra ngoài.-

Tiểu Hồng lạnh lùng nói:

- Cút! Sao ngươi không chết đi!?

Đế Già vác A Lại Huyền Việt trên vai, châm chọc cười nhạo nói:

- Thế thì hết cách rồi, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần ở lại đây suốt đời đi.

Tiểu Hồng hung tợn trừng Đế Già, lạnh lùng nói:

- Ai nói chúng ta sẽ ở cả đời? Ta và Vân Tiêu ca ca giết ngươi, cướp ký ức của ngươi. Sau đó ta và Vân Tiêu ca ca hợp sức tìm cách rời đi.

Đế Già nhìn bộ dạng của Tiểu Hồng thì nổi lên cảnh giác, A Lại Huyền Việt che trước mặt.

Đế Già xì một tiếng:

- Mơ mộng hão huyền!

Lý Vân Tiêu tuy cảm thấy Tiểu Hồng nói có lý nhưng nhìn vẻ dữ tợn đáng sợ trên khuôn mặt thanh tú non nớt thì thấy kỳ kỳ, khó chịu.

Tiểu Hồng hét chói tai:

- Vân Tiêu ca ca, ra tay đi! Giết hắn!

Người Tiểu Hồng rực cháy lửa trắng, tay cầm trường đao bay qua chém.

Bùm!

Bùm!

Hai người kịch chiến bên trên rừng đá, mỗi lần ra tay sẽ có uy lực to lớn, binh khí chấn vỡ hư không nhưng không thể phá hoại rừng đá này.

Lý Vân Tiêu nhàm chán nhìn, cẩn thận quan sát bốn phía, muốn tìm ra cách rời đi.

Không gian thánh khí vô cùng vô tận, có thể trải qua ức vạn năm bất diệt. Nếu không có cách rời đi có lẽ suốt đời sẽ bị nhốt trong này.

Ý tưởng mới dâng lên trong lòng Lý Vân Tiêu nghĩ mà run, không càn lòng ham chiến đấu ữa.

Nhưng Tiểu Hồng không nói sai, nếu không tìm thấy cách ra ngoài vậy thì giết Đế Già, cướp phần ký ức của gã, hai người hợp tác có lẽ sẽ tìm ra cách rời khỏi.

Tuy Đế Già và Tiểu Hồng đánh nhau cân sức cân tài, tiếng binh khí giòn vang chấn động tinh thần nhưng Lý Vân Tiêu thi triển ra Đại Diễn thần quyết nhanh chóng tĩnh tâm lại, quan sát bốn phía.

Mảnh lục đạo không gian này cổ xưa yên tĩnh, không có ma khí, không chút linh khí, tựa như khu vực chân không, khoáng cổ mà xa xăm. Đế Già và Tiểu Hồng giao chiến kịch liệt nhưng lòng Lý Vân Tiêu đã dần lắng xuống.

Lý Vân Tiêu ngồi trong hư không bắt đầu bắt ấn nhập định.

Nơi đây không có ma khí cũng không có linh khí, Lý Vân Tiêu không biết tại sao mình ngồi xếp bằng nhập định làm gì. Nhưng lòng cực kỳ yên tĩnh, muốn quay về thanh tịnh bản tâm, như hòa hợp làm một với thế giới.

Thời gian chậm rãi trôi trong lòng Lý Vân Tiêu, lắng đọng xuống, hoàn toàn vong ngã, chỉ có tĩnh lặng vĩnh hằng.

Trải qua cực tĩnh, trong cảm giác mông lung vốn nên là một mảnh hư vô đột nhiên có nhan sắc, một vệt xanh trở nên chân thật.

- A?

Lý Vân Tiêu lòng máy động, mừng rỡ cảm thấy hình như mình phát hiện cái gì.

Sắc xanh dần rõ ràng hơn trong lòng Lý Vân Tiêu, nó như từ phương xa vô tận đến, không biết tại sao tới đây.

- Ánh sáng này cho ta cảm giác không hề xa lạ, đây rốt cuộc là cái gì?

Lòng Lý Vân Tiêu tĩnh lại, cẩn thận cảm nhận ánh sáng đó, thần thức không dám đụng vào.

Tuy ánh sáng dịu dàng thân hòa nhưng trong lòng Lý Vân Tiêu trực giác nếu hắn đụng vào nó thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Không biết qua bao lâu, ánh sáng ngưng tụ thành hình, đột nhiên chậm rãi lưu động hướng tinh thần Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu giật mình mở bừng mắt ra, tỉnh táo lại từ trong thanh minh, cảm giác chết chóc cực kỳ nguy hiểm lan tràn trong lòng.

- Nguy rồi, đó là ánh sáng luân hồi!

Khoảnh khắc sống chết cực kỳ nguy hiểm đó Lý Vân Tiêu chợt hiểu ra.

Các chuyện quá khứ hiện lên trong đầu Lý Vân Tiêu. Ngày xưa chết trong Sơn mạch Thiên Đãng cũng là luồng sáng luân hồi đánh trúng hắn nên mới bị cuốn vào thiên địa luân hồi sở rồi chuyển thế vào người Lý Vân Tiêu.

Ánh sáng này vừa sống vừa chết, hư vô mờ mịt. Bị đánh trúng nếu may mắn liền chuyển thế, xui thì chết hoàn toàn, hồn tiêu phách tán.

Ngày xưa trên thành Hồng Nguyệt, trong Luân Hồi Đại Chuyển Bàn của Quỷ vương đã ngưng tụ ra ảnh chiếu một lũ ánh sáng luân hồi. Chỉ có lực lượng ảnh chiếu đã khiến bọn họ suýt bị diệt sạch.

Vào phút sống chết Lý Vân Tiêu không lo nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng, tay trái ngưng tụ Băng Sát Tâm Diễm, tay phải ngưng tụ Phạm Thiên Tử Lôi hợp nhất trước mặt đánh vào ánh sáng luân hồi.

Đế Già, Tiểu Hồng đang hăng đánh bị Lý Vân Tiêu gây tiếng động hù sợ, tách ra đứng xem.

Ánh sáng luân hồi vô ảnh vô hình, là khi Lý Vân Tiêu ‘tĩnh cực’ thì cảm ngộ được, hoàn toàn nằm trong ‘tâm cảnh’,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.