Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3338: Toàn bộ mệnh lệnh 1



Lý Vân Tiêu ném Lục đinh lục giáp ra bày ra Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận chống đỡ bên ngoài để mọi người chạy vào trong vòng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lục đinh lục giáp cùng những ma vật chém giết. Trong cuộc chiến điện Thánh Ma làm người khôi lỗi có nhiều vết nứt chưa sửa, lần này ra tay chỉ khoảng một tách ra đã lan tràn vết rạn nhiều hơn.

Lý Vân Tiêu hết hồn. Lục đinh lục giáp là báu vật vô giá, nếu nó bị hủy hoại thì tổn thương quá lớn.

Linh Mục Địch cũng phát hiện tình huống, kinh kêu:

- Những người còn hành động được hãy xuất chiến! Nếu Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận bị hủy thì chúng ta phối hợp phòng ngự sẽ bị phá hoàn toàn!

Giờ phút này chỉ còn một nửa vũ giả sống tiếp, đa số bị thương nặng.

Người Trần Đoạn Thiên đẫm máu, hai tay ôm Thiên Tinh Tử bi thương hét to:

- Lão ca! Lão ca!

Lý Vân Tiêu giật bắn người vội lao qua. Toàn thân Thiên Tinh Tử máu thịt laong lổ, sự sống như sợi tơ tùy thời đứt đoan.

Mới rồi một kích Thủ Hạc nhờ Thiên Tinh Tử bảo vệ Trần Đoạn Thiên, gã bị phong nhẫn đánh thương, trước ngực có một vết thương to từ sau lưng xuyên thủng qua, không sống nổi nữa.

Lòng Lý Vân Tiêu vô cùng khó chịu:

- Lão ca! Hãy cố lên, mau vào Giới Thần Bi của ta!

Xem bộ dáng của Thiên Tinh Tử thì hơn phân nửa là hết thuốc chữa, nhưng Lý Vân Tiêu vẫn cố gắng muốn cứu.

- Ha ha ha!

Thiên Tinh Tử nhìn hai người, ngăn cản Lý Vân Tiêu, lắc đầu nói:

- Lão đệ đừng lừa ta, các ngươi biết rõ vết thương của ta tuyệt đối không sống tiếp được.

Thiên Tinh Tử khẽ thở dài:

- Không ngờ Thiên Tinh Tử ta tung hoành một đời cuối cùng chết ở nơi thế này.

Lòng Lý Vân Tiêu bi thương tiến lên bắt chặt tay Thiên Tinh Tử, cắn răng nói:

- Chết trong ma chiến, lão ca là anh hùng thật sự!

Thiên Tinh Tử thì thào:

- Anh hùng thật sự . . . anh hùng thật sự . . .

Thiên Tinh Tử lặp lại mấy lần, môi treo nụ cười, sự sộng ngừng.

Trần Đoạn Thiên gào khóc bi thương:

- Lão ca!

Tình cảm giữa hai người không sâu sắc mấy nhưng từ lúc vào khe hở, Trần Đoạn Thiên và Thiên Tinh Tử luôn kề vai chiến đấu, trông chừng cho nhau.

Thời gian không lâu nhưng đã ra sống vào chết, tấm lòng sáng tỏ.

Lý Vân Tiêu vô cùng buồn khổ nói:

- Đoạn Thiên tông chủ, nơi đây không tiện quá mức đau thương, xin hãy nén bi thương.

Trần Đoạn Thiên tràn đầy tức giận, xanh mặt trừng Ma tộc bên ngoài trận pháp, không nói không rằng, mặt không chút máu.

Đại chiến vẫn đang giàng co, Lý Vân Tiêu không có nhiều thời gian chăm sóc tâm tình Trần Đoạn Thiên, hắn dặn dò vài câu rồi giết ra ngoài trận pháp.

Hiện tại thứ duy nhất có thể chống đỡ chính là Lục đinh lục giáp miễn chống qua thời gian giới tinh có hiệu quả là sẽ có một tia hy vọng chuyển bại thành tháng.

Đột nhiên trên bầu trời vang tiếng hạc hót. Hai con Thủ Hạc bay lên lao hướng Lục đinh lục giáp, cái miệng thép màu đen mổ.

Bùm!

Một đinh giáp giơ quang nhẫn che trước mặt nhưng bị mổ nát, cơ thể chịu trọng kích.

Thùng thùng thùng!

Đinh giáp liên tục thụt lùi trên cao.

Hai con Thủ Hạc đập cánh thuận thế bay tới trước lại mổ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đinh giáp không chịu nổi ngực bị mổ thủng một cái lỗ lớn, đinh giáp ngừng nhúc nhích đứng yên như đã chết, mặt mộc tựa pho tượng.

Một đinh giáp bị phá hủy, mất đi linh tính lam cả trận pháp yếu đi, vòng sáng đại trận co rút dữ dội. Mười một đinh giáp khác tăng gấp đôi áp lực.

Tim mọi người rớt cái bịch, không ngừng chìm xuống, biết dữ nhiều lành ít.

Hộ ở xa bàng quan cuộc chiến thở ra, ung dung nói:



- Rốt cuộc phá. Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận quả nhiên danh bất hư truyền, đáng tiếc trước đó khôi lỗi đã bị thương nếu không đã chẳng bị phá dễ như vậy.

Hộ nhìn hoàn cảnh xung quanh, lẩm bẩm:

- Hoàn cảnh giới lực này còn có thể giữ được bao lâu?

Khóe môi Hộ cong lên:

- Nhưng đã không quan trọng, thắng lợi đặt dấu chấm tròn rồi.

Hai con Thủ Hạc sau khi phá vỡ một bộ đinh giáp thì đập cánh bay vào trong trận.

Phi Nghê vứt bỏ đối thủ trong tay, nàng bỗng nhiên hóa thân Thiên Phượng mang theo uy thế vô biên lao hướng hai con Thủ Hạc.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ba lực lượng va chạm mạnh bộc phát ánh sáng và ngọn lửa chói lòa. Phi Nghê bị chấn hộc máu biến về chân thân nhân tộc, không ngừng thụt lùi.

Hai con Thủ Hạc bị trùng kích, lông chim đen trên người nhuốm thần hỏa phừng phực không tắt. Cuối cùng Thủ Hạc há mồm phun ra nhiều phù văn mới dập tắt lửa, nhưng khí thế yếu đi nhiều.

Mắt Hộ lộ tia kinh ngạc nói:

- A? Đó là huyết mạch Thiên Phượng sao?

Hộ nhìn kỹ Phi Nghê, rất vui vẻ cười nói:

- Lần này không chỉ được Giới Thần Bi còn có huyết mạch Thiên Phượng. Chậc chậc, đây là ông trời bồi thường cho ta sao?

Hộ đang rất đắc ý chợt con ngươi co rút, vụt ngẩng đầu mắt nhìn khúc đầu khe hở, hướng Sơn mạch Thiên Đãng. Sắc mặt Hộ trầm.

Nhiều vũ giả đang bay nhanh tới, nhìn sơ khoảng hơn trăm người, khí thế cực kỳ lạ lùng, cho người cảm giác rất khó chịu rồi lại cực kỳ cường đại.

Hộ nghi ngờ nhìn:

- Đó là cái gì?

Chờ đám vũ giả bay tới gần Hộ mới thấy rõ ràng.

Trừ vài người dẫn đầu là nhân loại bình thường ra, trăm vũ giả theo sau ai nấy mặt mũi dữ tợn, toàn thân toát ra sát khí, dường như không có thần trí.

- Binh khí giết chóc!?

Hộ giật nảy mình, chuẩn xác gọi tên mấy thứ đó.

Trong vòng chiến Lục đinh lục giáp bảo vệ, Tử Đồng đột nhiên hưng phấn kêu to:

- Vi . . . Vi Thanh đại nhân! Là Vi Thanh đại nhân!

Tử Đồng liên tục xua tay, cực kỳ kích động.

Lúc phát hiện khác lạ trong Sơn mạch Thiên Đãng là Tử Đồng lập tức truyền tin về Thánh vực ngay.

Cường giả Thánh vực tử thương vô số nhưng cơ cấu khổng lồ còn đang vận chuyển, tin tức tuyền vào tay Vi Thanh.

Dù toàn Thánh vực hiện chỉ có hai Chấp Chính Ti Vi Thanh và Công Dương Chính Kỳ, người sau từ khi vào Thần Đô thì không còn xuất hiện nữa.

Sau khi nhận được tình báo Vi Thanh mang theo binh khí giết chóc chạy tới đây. Cũng là số trời, bọn họ lòng vòng trong Sơn mạch Thiên Đãng rất lâu mới vào đúng nơi.

Tử Đồng kích động cũng dễ hiểu, gã dù gì là người Thánh vực, từ đầu tới cuối không được thích, chẳng hề bắt mắt. Giờ thấy người của mình, lại đang phút sống chết thấy nhiều người phe mình cứu viện làm Tử Đồng kích động muốn khóc.

Lý Vân Tiêu giật nảy mình, lòng vừa mừng vừa sợ. Mừng vì trăm binh khí giết chóc sau lưng Vi Thanh chắc chắn có thể xoay chuyển tình thế, kinh vừa người này vừa chính vừa tà, trời biết Vi Thanh có ra tay giúp không.

Rất nhanh Lý Vân Tiêu yên lòng.

Vi Thanh nhìn thế cục, ra lệnh:

- Giết hết ma vật.

Đám binh khí giết chóc bộc phát lệ khí tiến vào trạng thái cuồng bạo, miệng phát ra tiếng gầm gừ quái dị xông lên trước.

Đến cùng Vi Thanh còn có một số cường giả Thánh vực như Nam Phong Tuyền, luôn đi theo bên cạnh Vi Thanh sống sót tớí nay. Bọn họ lao ra giúp sức.

Hộ biểu tình cực kỳ khó xem, lắc người đến trước mặt Vi Thanh, vươn tay chộp.

Hộ biết rõ binh khí giết chóc lợi hại, là thứ tồn tại vì giết chóc, chẳng có một chút tình cảm hay đau đớn, chỉ biết giết, vui vẻ liều lĩnh, khiến người nhức đầu còn hơn ma thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.