Vi Thanh sắc mặt âm trầm, mắt lóe tia sáng sáng hưng phấn.
Lý Vân Tiêu ớn lạnh, nếu không phải ma kiếp sắp đến, lần trước thấy binh khí giết chóc lợi hại thì hắn rất muốn trở mặt giết Vi Thanh để trừ hại.
Bắc Minh Độc Kiếm kinh ngạc hỏi:
- Thu thập? Cái gì thu thập?
Bắc Minh Độc Kiếm biết chắc đó không phải chuyện tốt gì nhưng còn giữ một tia hy vọng, không muốn từ bỏ.
Bắc Minh Độc Kiếm hét to:
- Ngươi nói người Bắc Minh gia ta chưa chết? Bọn họ ở đâu?!
Vi Thanh vươn ra tay phải, ánh sáng bạc lấp lóe biến ra Âm Dương Nhị Khí Bình, đồ án tinh mỹ giống y như thật.
- Ở trong đyá bình.
Bắc Minh Độc Kiếm rùng mình:
- Đây là . . .!
Bắc Minh Độc Kiếm hét chói tai:
- Âm Dương Nhị Khí Bình!?
Khuôn mặt Bắc Minh Độc Kiếm vặn vẹo hoảng sợ, hai tay cào mặt không dám tin.
Vi Thanh bị bộ dạng Bắc Minh Độc Kiếm hù sợ, ngơ ngác hỏi:
- Ngươi cũng nhận được bình này?
Nghĩ lại thân phận của đối phương, năm xưa Bắc Minh Độc Kiếm tung hoành thiên hạ lại ở trong Ma giới lâu, biết lai lịch của chiếc bình cũng chẳng có gì lạ.
- Ha ha ha, nhận được? Ta đâu chỉ nhận được!
Bắc Minh Độc Kiếm đột nhiên cười như điên:
- Ta tìm bảo bình này bao nhiêu năm, không ngờ nó ở Thiên Vũ giới.
Vi Thanh gật đầu nói:
- Vậy đúng là thiên ý, ngươi không chỉ có thể ở chung với người nhà còn được thấy bảo bình này, xem như hoàn thành tâm nguyện.
Bắc Minh Độc Kiếm lạnh lùng nhìn Bắc Minh Độc Kiếm, châm chọc nói:
- Chắc không phải ngươi chỉ dùng bảo bình này như binh khí đi?
Vi Thanh ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Độc Kiếm:
- Ngươi cho rằng bình này còn dùng như thế nào? Đừng nói với ta là có thể cắm hoa.
- Ha ha ha! Cắm hoa? Cười chết mất!
Bắc Minh Độc Kiếm ôm bụng cười to, nước mắt rơi xuống.
- Ha ha ha! Cắm hoa! Trong bình ẩn chứa bí mật lớn, nguyên Thiên Vũ giới e rằng chỉ mình ta biết.
Bắc Minh Độc Kiếm ngừng cười, ngước lên nhìn Vi Thanh.
Lý Vân Tiêu nhướng mày nói:
- Cách giữ mạng này ấu trĩ thật.
Vi Thanh gật gù:
- Đúng là hơi dốt, chỉ số thông minh của tiền bối làm đám hậu bối chúng ta phải đỏ mặt.
- Hừ! Tin hay không tùy ngươi. Thiên Ngoại Huyền Minh thạch giữ không được, ta lại bị thương nặng, đường thần đạo dừng bước, không hứng thú với chuyện khác nữa. Hãy để bí mật kia vĩnh viễn chôn vùi khỏi thế gian đi.
Vẻ mặt Bắc Minh Độc Kiếm thản nhiên, nói xong mi mắt chậm rãi khép.
Thần thức Lý Vân Tiêu quét người Bắc Minh Độc Kiếm, phát hiện Thiên Ngoại Huyền Minh thạch, tay chộp hư không.
Bùm!
Không gian nổ, một khối ngọc thạch rơi vào tay Lý Vân Tiêu.
Lòng bàn tay vừa mới đụng vào ngọc thạch Lý Vân Tiêu đã cảm nhận khí lạnh kinh người xâm nhập dọc theo kinh mạch hướng lên trên.
Ngọc thạch thoạt trông bình thường, màu trắng, không có gì khác lạ, nhưng cầm trong tay mới thấy nó siêu phàm.
Lý Vân Tiêu vội vàng vận chuyển nguyên công đè khí lạnh xuống.
Lý Vân Tiêu giơ kiếm chém:
- Ngọc thạch đã vào tay thì ta ban cho ngươi cái chết đi, miễn cho một thế hệ hào kiệt bị người làm hỏng.
Tuy cá tính Bắc Minh Độc Kiếm thiên chấp nhưng không phải người xấu, hai người đánh nhau sinh ra tình cảm tích tài với nhau, Lý Vân Tiêu không nỡ nhìn Bắc Minh Độc Kiếm rơi vào tay Vi Thanh.
Rầm!
Giao Nữ ngừng lại trước mặt Bắc Minh Độc Kiếm nửa thước, bị hai ngón tay Vi Thanh búng lệch vị trí.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Vi Thanh ngươi . . .!
16y xì cười, hừ mũi:
- Ngươi lại nổi bệnh lòng dạ đàn bà! Đây là tồn tại đỉnh hư cực cảnh, lãng phí rất đáng tiếc!
Bắc Minh Độc Kiếm lạnh lùng nhìn hai người, không để bụng. Bây giờ Bắc Minh Độc Kiếm là con cá nằm trên thớt, kẻ thua không có quyền chọn sinh tử. Bắc Minh Độc Kiếm lười quan tâm, nhắm mắt lại.
Bắc Minh Độc Kiếm cảm giác thân thể lung lay, bị âm dương nhị khí hút vào bình bạc.
Đến đây thì người toàn Bắc Minh Huyền Cung đều bị Vi Thanh lấy đi.
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
- Ngươi làm việc rất tổn thương thiên hòa, coi chừng về sau kết cuộc thê thảm.
Vi Thanh đáp trả:
- Nếu thủ đoạn không ác chút thì bây giờ sẽ nhận kết cuộc thê thảm, nói gì tới mai sau? Xong việc nơi này rồi, ta không về thành Viêm Vũ với ngươi, cúi chào.
Không gian quanh Vi Thanh dao động, chỉ còn lại tàn ảnh, gã biến mất tại chỗ.
Lý Vân Tiêu biết Vi Thanh nóng lòng đi chế tạo binh khí giết chóc, nghiên cứu Âm Dương Nhị Khí Bình.
Hoa Thường nói:
- Vân minh chủ, chúng ta cũng trở về đi.
Hoa Thường nhìn vết nứt đầy núi, nàng khẽ thở dài:
- Bắc Minh thế gia từ nay tuyệt tích trên đời.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thế gian vinh nhục chìm nổi, thế gia hưng suy thịnh vong, vốn là quy luật lịch sử, mấy năm qua đều như vậy. Sóng lớn xô bờ cát cuồn cuộn đẩy tới trước.
Hoa Thường gật đầu nói:
- Ta hiểu đạo lý đo, nhưng cùng là bảy đại thế lực khó tránh khỏi thỏ chết cáo khóc.
Tâm tình Ninh Khả Vân khá tốt, dù sao trải qua trận thành Hồng Nguyệt nên khá là bình tĩnh.
Mạch thúc giục:
- Đi đi, về thành Viêm Vũ, không rảnh ở đây tán gẫu.
Sau khi xem cuộc chiến của Lý Vân Tiêu và Bắc Minh Độc Kiếm tạo áp lực lớn cho Mạch, gã sốt ruột muốn đi tu luyện.
Mạch suy tư một lúc, lúng túng nêu ý kiến muốn gặp Lâm vơi Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nói:
- Lâm đại nhân còn đang tu luyện, e rằng khó gặp. Nhưng ta có thể cho ngươi gặp hai vị đại nhân Xán và Trác trước hỏi ý kiến, nếu bọn họ cũng không được thì ta đành chịu. Nhưng hai vị này nghiên cứu công pháp yêu tộc thâm hậu, ngươi có gì không hiểu cứ hỏi bọn họ, có lẽ sẽ cho ngươi giải đáp.
Lý Vân Tiêu suy đoán hơn phân nửa Xán và Trác sẽ không cho Mạch gặp Lâm nên đánh tiếng trước, để gã chuẩn bị tâm lý.
Mạch nói một tiếng cám ơn, đi vào Giới Thần Bi.
Ba người Lý Vân Tiêu tiếp theo hóa thành độn quang trở về thành Viêm Vũ.
Lý Vân Tiêu nghiên cứu Thiên Ngoại Huyền Minh thạch vài ngày, phát hiện được nhiều vấn đề.
Ngọc thạch tỏa ra khí lạnh không tổn thương người bao nhiêu, khí lạnh lẽo âm trầm đó thấm tận xương, phá hoại cơ năng và kết cấu thân thể.
Loại phá hoại này là tổn thương vĩnh cửu, không thể khép lại, chỉ có thể phá vỡ kết cấu hư hoại để thân thể trọng sinh.
Lý Vân Tiêu thử dùng thần thức tìm tòi Huyền Minh thạch, mới chạm vào bề mặt liền cảm thấy thức hải trì trệ, khí lạnh âm trầm dọc theo thần thức xâm lấn ngược lại. Lý Vân Tiêu sợ quá vội chặt đứt thần thức của mình.
- Xem ra hòn đá này quả nhiên phi phàm, tuyệt đối không thể để người Ma tộc lấy đi!
Lý Vân Tiêu dùng trăm phong ấn vào hòn đá rồi ném vào Giới Thần Bi, chìm trong mặt đất, hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Hiện giờ Thiên Vũ lực lượng đại lục đều tụ tập ở Thiên Vũ Minh và Thánh vực. Nam bắc thương minh coi như lực lượng không nhỏ, nhưng miễn bọn họ không làm gì khác người thì ta tạm thời không xen vào. Thế lực hải ngoại thì . . .
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc, lấy khối ngọc phù truyền tin ra rót một thần niệm vào trong ném vào hư không.
Lý Vân Tiêu lẩm bẩm:
- Để Mục Địch đại nhân phái người đi hải ngoại, thăm dò thái độ Thiên Tiệm Nhai và các phái, khống chế quy tắc thập phương. Bọn họ không thể nào không động tâm được.