Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3410: Biến mất 1



- Đúng vậy!

Mắt Khúc Hồng Nhan bắn tia tàn nhẫn lạnh lùng nói:

- Tất cả hợp sức lại đừng nói kết giới của Vô, dù là Vô cũng đánh chết nó! Giết Vô trước rồi giết Quy Khư!

Linh Mục Địch lo lắng nói:

- Hiện tại ta sợ nhất chính là phá kết giới có khi nào gây ảnh hưởng cho Lý Vân Tiêu không? Hiện tại Lý Vân Tiêu chỉ phối hợp Quy Khư thi triển nghi thức, mạng sống không bị gì. Nếu chúng ta lỗ mãng phá hỏng nghi thức có khi nào gây ra hậu quả nghiêm trọng? Không ai biết.

Khúc Hồng Nhan quan tâm bị loạn, la lên:

- Chẳng lẽ mặc cho bọn họ hoàn thành nghi thức sao?

Linh Mục Địch gật đầu nói:

- Hiện giờ cũng chỉ đành vậy. Xem mục đích hiện tại của Quy Khư có lẽ chỉ để triệu hồi tộc nhân của mình, không mang nhiều ác ý với Lý Vân Tiêu. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt, chờ bọn họ kết thúc nghi thức liền cứu Lý Vân Tiêu, sau đó xử lý Quy Khư và Đồng tộc.

Ba Mộc cũng gật đầu nói:

- Mục Địch đại nhân phân tích cực kỳ có lý. Đồng tộc quá đáng sợ, nếu triệu hoán trở về làm ác sẽ là tai nạn không thua gì ma kiếp.

Linh Mục Địch nói:

- Đúng vậy! Nên phải cứu Lý Vân Tiêu, cũng diệt Đồng tộc.

Linh Mục Địch ra lệnh:

Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chờ lệnh, nếu có gì khác lạ liền hành động!

Mọi người đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!

Ai nấy ngồi xếp bằng trên cao tĩnh tâm điều dưỡng, chờ đợi chiến đấu.

Mấy ngày qua đi, ánh sáng đỏ đằng trước có thay đổi.

Trong phạm vi mấy trăm trượng lan ra xa mấy ngàn trượng, cột sáng đâm rời trở nên mỏng dài có dấu hiệu tan biến.

- Sắp kết thúc sao?

Mọi người giật mình vội cảnh giác bay hướng ánh sáng đỏ.

Giờ phút này trong ánh sáng đỏ thân hình ba người từ mơ hồ dần biến rõ ràng. Ánh sáng đỏ như liễu rũ bốn phía, như mộng như ảo hoa mắt người.

Khúc Hồng Nhan ở bên ngoài ánh sáng đỏ tha thiết hô mấy tiếng:

- Phi Dương!

Nhưng không thấy Lý Vân Tiêu có động tác gì.

Linh Mục Địch trầm giọng nói:

- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chờ kết giới Vô tan liền ra tay giết Quy Khư và Thiên Tư!

Thủy Tiên giật mình kêu lên:

- Nhưng mà... Thân hình Quy Khư là Ninh Khả Nguyệt đại nhân... Là bằng hữu của Vân Tiêu ca ca...

Linh Mục Địch hừ mạnh:

- Lúc này không rảnh lo nhiều, nếu để Quy Khư lại giáng trần thì dưới vòm trời này còn ai kiềm chế được Quy Khư?

Mọi người im lặng, bắt đầu vận chuyển nguyên công tùy thời chuẩn bị hành động.

Ngay lúc này trong ánh sáng đỏ, chính giữa ba người kết ấn bỗng nhiên hiện ra một đoàn ánh sáng vàng.

Ánh sáng vàng kia như quả cầu tỏa sáng chói mắt nuốt trọn ánh sáng đỏ.

Đám người Linh Mục Địch cảm nhận sức mạnh hùng hồn chấn động, tất cả đều bị đánh lui mấy bước, càng khó đến gần hơn.

Linh Mục Địch kinh kêu:

- Đó là cái gì?

Toàn thân Ngải run rẩy kêu lên:

- Thánh khí!

Quả cầu ánh sáng vàng từ từ xoay tròn, mọi người hiểu ngay đó là thánh khí của Đồng tộc lúc trước Quy Khư nói, Thiên Niên Nhất Mâu!

Linh Mục Địch nhận ra điều gì, hét to:

- Nguy rồi, mau ra tay!

Linh Mục Địch lập tức chộp không khí, Nghịch Hồn Tiên biến thành kiếm bạc đâm lên.

Mấy cường giả khác không chậm chân hơn, lần lượt ra tay.

Trong phút chốc trời sụp đất nứt, không gian vang tiếng nổ kinh khủng, có tiếng thú gầm đến từ thái cổ vang vọng trong hắc ám.

Xoẹt!

Không gian Vô không chịu nổi lực lượng nhiều cường giả, bị uy áp khủng bố xé rách các khe hở.

Linh Mục Địch lập tức đâm kiếm vào trong ánh sáng vàng. Ánh sáng vàng chói lòa đâm vào mắt mọi người, thậm chí trong cơ thể.

Mọi người vừa kinh vừa giận ném tuyệt chiêu ra ngoài.

Thiên địa kích động, chỉ còn lại âm cổ du dương. Chân linh Vô đau đớn rên rỉ văng vẳng.

Tất cả hắc ám trong khoảnh khắc bị xé rách, hắc ám bao phủ thấy ngàn dặm bị xua tan lộ ra mặt trời nóng cháy chiếu xuống.

Đám người nhắm mắt lại cảm giác thị giác tốt hơn nhiều mới hé mắt ra.

Nhưng trước mắt đã trống rỗng không ai.

Lý Vân Tiêu, Quy Khư, Thiên Tư, thậm chí Linh Mục Địch xông lên trước nhất cũng mất tăm.

Khúc Hồng Nhan giật mình bay tới trước, kêu lên:

- Phi Dương!

Vị trí ba người bắt ấn thi triển nghi thức bây giờ trống trải không để lại chút dấu vết.

- Sao có thể như vậy?

Mặt Khúc Hồng Nhan tái nhợt ngơ gẩn đứng trên trời.

Khúc Hồng Nhan không cảm nhận được hơi thở của Lý Vân Tiêu hay Quy Khư.

Ngải biến sắc mặt khẽ thở dài:

- Bọn họ đã không ở đây.

Khúc Hồng Nhan cắn răng hỏi:

- Ngải tiên sinh, sao có thể như vậy? Biến mất ngay trước mắt mọi người, dù Quy Khư là tạo hóa cảnh cũng không nghịch thiên tới mức này đi?

Ba Mộc trầm giọng nói:

- Đúng vậy! Dù là thánh khí làm sao có thể bất giác phá không đi? Chưa từng nghe thấy.

Ngải lắc đầu nói:

- Bất giác sao? Chỉ có chúng ta mới thấy là bất giác.

Ba Mộc ngây người hỏi:

- Là sao?

Ngải hỏi lại:

- Mới rồi ánh sáng vàng đâm vào mắt mọi người, các vị cảm thấy qua bao lâu?

Khúc Hồng Nhan trầm ngâm giây lát trả lời:

- Tối đa năm giây.

- Cái gì? Năm giây?

Liêu Tinh Thần giật mình kêu lên:

- Tại sao ta cảm thấy tận mười giây?

Đoan Mộc Hữu Ngọc biến sắc mặt bật thốt:

- Chẳng lẽ là...?

Ngải gật đầu nói:

- Thật ra chúng ta không ai biết đã qua bao lâu, dù là ta thì khi ánh sáng vàng đó xuất hiện đã mất tri giác với thời không. Ta cho rằng ánh sáng vàng kia ít nhất kiềm chế chúng ta chừng ba mươi giây.

- Ba mươi giây!

Mọi người hoảng hốt, khó tin nhìn nhau.

Ba Mộc chua xót nói:

- Nếu thật sự là ba mươi giây thì quá đáng sợ, có thời gian này tại sao bọn họ không giết chúng ta? Nếu lúc đó ra tay e rằng không ai có sức chống cự.

Ngải lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết.

Liêu Tinh Thần lên tiếng:

- Nếu có ba mươi giây thì đúng là dễ dàng rời đi, điều này giải thích thông.

Thủy Tiên sốt ruột kéo tay Đoan Mộc Hữu Ngọc, la lên:

- Ngọc công tử, hiện tại nên làm gì? Công tử hãy mau suy tính xem Vân Tiêu ca ca có khỏe không, đang ở đâu?

Khúc Hồng Nhan nhìn sang, chất chứa ký vọng ý hỏi.

Đoan Mộc Hữu Ngọc khó xử bấm đốt tính toán, lắc đầu khẽ thở dài:

- Mấy người kia thiên mệnh quá mạnh, thực lực siêu đẳng, ta không suy tính ra được.

Khúc Hồng Nhan thất vọng, sững sờ.

Thủy Tiên nôn nóng bật khóc, dai dẳng cầu cin:

- Chắc chắn vì Ngọc công tử không tính nghiêm túc hoặc không chịu tiêu hao tuổi thọ suy tính. Tại sao Ngọc công tử không có chút lòng trách nhiệm vậy? Tham sống sợ chết quá! Nếu không có Vân Tiêu ca ca cứu Ngọc công tử thì lúc trong Hải chi sâm lâm Ngọc công tử đã bị Phong Yếu Ly giết. Ngọc công tử nhìn mẫu thân của ta xem, vì thuật thôi toán mà không sống không chết nhiều năm, vì sao Ngọc công tử không có chút tinh thần hy sinh?

Mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc thộn ra, không biết giải thích sao, xấu hổ cúi đầu.

Không phải Đoan Mộc Hữu Ngọc không có tinh thần hy sinh mà vì hơn phân nửa Lý Vân Tiêu không bị gì. Vì Lý Vân Tiêu có thiên mệnh, nếu bị gì thì Đoan Mộc Hữu Ngọc sẽ cảm ứng được, vì dụ bồn chồn bất an, hiện tại gã không dự cảm được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.