Chỉ một kích đã có nhiều người Đồng tộc chết, không tính hết số lượng được.
Cư ngụ gần vương thành đa phần là Nguyệt Đồng màu đỏ thuần chủng, không thể đánh giá tổn thất lần này được.
Ninh Khả Nguyệt nạt:
- Hừ! Một đám phế vật! Có mấy người cũng không bắt được!
Ninh Khả Nguyệt trút lửa giận lên người Khởi Cật, bảy vị trưởng lão. Tám người bị chửi cúi gằm mặt không dám hó hé gì.
Trong không gian loạn lưu đen ngòm, có một vệt sáng trong suốt như ngọc chuyển động.
Là Lý Vân Tiêu lấy Giới Thần Bi ra biến dài hơn ba mươi trượng, mấy người ngồi trên nó.
Lý Vân Tiêu nhìn Lâm ngồi khoanh chân trên hư không, mặt hồng hòa, có vẻ khỏa mạnh:
- Lâm đại nhân không bị gì đúng là tốt quá!
Lâm mỉm cười mở mắt ra:
- Đa tạ ngươi trong thời gian này đã giúp đỡ, tiếc rằng đại hạn của ta tới rồi, không đường cứu vãn.
- Cái gì?!
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch run lẩy bẩy, cùng cảm nhận được gì đó.
Linh Mục Địch khó khăn nói:
- Không... Không lẽ...
Lâm gật đầu, bình tĩnh nói:
- Là hồi quang phản chiếu, không ngờ trước khi ta ra đi còn có thể trợ các ngươi giúp một tay, lòng ta rất vui mừng.
Lý Vân Tiêu đau thương nói:
- Chẳng lẽ không có cách nào thật sao? Dận Vũ cũng sớm vào cảnh giới ngũ suy nhưng vẫn sống đến hiện tại.
Lâm nói:
- Đừng buồn, sinh, lão, bệnh, tử, oán ghét gặp, yêu biệt ly, cầu không được, ngũ thủ uẩn, vốn là tám khổ trên đời, không ai trốn được.
Xán và Trác cùng mở mắt ra, mỉm cười bình yên:
- Có thể làm bạn đại nhân đi đến hiện giờ, hai chúng ta rất vui mừng.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Hai vị đại nhân dã...!
Trác nói:
- Hai ta cũng sắp đến đại hạn, còn lại ít thời gian cũng vô nghĩa, không bằng đi cùng Lâm đại nhân, đường hoàng tuyền có bạn cùng.
Lâm khẽ thở dài:
- Hai ngươi cần gì như vậy?
Xán cười nói:
- Thoải mái đi, thời gian của hai ta chỉ còn vài tháng.
Trác cướp lời:
- Cho đến nay đều là hai chúng ta nghe lời đại nhân, lần này hãy để chúng ta theo ý mình một lần.
- Ài.
Lâm thở dài gật đầu nói:
- Nếu vậy thì tùy các ngươi.
Xán, Trác vẻ mặt mừng rỡ.
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch không biết nên nói cái gì. Giới Thần Bi tràn ngập không khí đau buồn.
Người Lâm dần phát ra ánh sáng vàng nhạt không ngừng khuếch tán ra ngoài, đó là hiện tượng ngũ suy, thiên nhân đều hóa.
Linh Mục Địch vội hỏi:
- Đại nhân đi rồi có lời gì để lại không?
Lâm mỉm cười nói:
- Lòng ta sáng sủa, cần nói gì nữa.
Dứt lời ánh sáng vàng phân giải càng nhanh, khuôn mặt và thân hình Lâm biến thành làn khói vàng quanh quẩn một vòng Giới Thần Bi rồi tan biến trong hư không, chẳng còn tồn tại.
Xán đột nhiên cất cao giọng nói:
- Người bỏ ta mà đi, ngày hôm qua không thể giữ.
Trác nói:
- Kẻ làm rối lòng ta, hôm nay càng nhiều ưu pheìe.
- Ha ha ha!
Hai người nhìn nhau, cùng cất tiếng cười to. Xán và Trác phát ra yêu lực dâng trào, thân thể đại yêu nhanh chóng héo rút chớp mắt không còn máu thịt, chỉ có hai bộ xương khô.
Cương phong trong hư không loạn lưu thổi qua, xương khô hóa bụi trần bay vào hư vô.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên. Trong hư không tối tăm như có vệt sáng vàng bay hướng chân trời, dưới vệt sáng vàng có hai thân hình to lớn theo sát.
Vẻ mặt Linh Mục Địch buồn bã, lặng im đứng trên Giới Thần Bi nhìn ra xa, nỗi lòng rối loạn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đại nhân đừng buồn, khi ba vị đại nhân đi tâm tình rất nhẹ nhàng.
Linh Mục Địch mặt không biểu tình nói:
- Ta hiểu, ngươi không cần an ủi ta.
Lòng Lý Vân Tiêu thầm than. Nhìn bằng hữu cũ từ mười vạn năm trước lần lượt rời đi, dĩ nhiên tâm tình của Linh Mục Địch không vui nổi. Những bi thương này cần thời gian tẩy rửa, trong khoảng thời gian ngắn rất khó điều chỉnh lại.
Lý Vân Tiêu cẩn thận khống chế Giới Thần Bi. Giới Thần Bi là thánh khí Thiên Vũ giới, có dấu ấn giới lực cực mạnh, rất nhanh nó cảm ứng được Thiên Vũ giới tồn tại liền phá không bay ra.
Thiên Vũ giới trời xanh mây trắng, ánh sáng ấm áp nhưng tâm tình Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch rất tệ.
Lý Vân Tiêu cất đi Giới Thần Bi, hắn lấy ra tinh bàn định vị.
Vị trí hai người đang ở Đông vực nào đó, cách chủ thành còn có một đoạn đường.
Có ba tòa chủ thành cách bọn họ gần nhất. Một tòa thành rất dễ thành trên tinh bàn, lớn hơn hai tòa thành khác một vòng, là thành Hồng Nguyệt.
Lý Vân Tiêu mặc nhiên:
- Thành Hồng Nguyệt sao...
Mới chia tay Ninh Khả Nguyệt, Thiên Tư giờ Lý Vân Tiêu trở về chốn tràn ngập ký ức.
- Ninh Khả Nguyệt luôn ở trong thành Viêm Vũ, giờ thành Hồng Nguyệt chắc do Lý Dật làm chủ, không biết
Lý Vân Tiêu suy tư xong cùng Linh Mục Địch hóa thành độn quang bay hướng thành Hồng Nguyệt.
Từ sau khi đại chiến tuy thành Hồng Nguyệt được Vi Thanh nâng đỡ, La Thanh Vân và Lý Dật nhập chủ nhưng vẫn không thể thay đổi xu thế suy bại.
La Thanh Vân làm thành chủ nhưng không lo công việc, mải mê tu luyện.
Lý Dật ham thích quyền mưu, nuôi dưỡng thân tín, chèn ép đối phó.
Ngược lại sau Vĩnh Sinh chi giới, La Thanh Vân rời khỏi thành Hồng Nguyệt, Lý Dật toàn bộ cầm quyền khiến tòa thành sáng sủa hơn.
Ít ra nhiều kiến trúc mới tinh.
Dường như vì thay đổi hình tượng suy đồi của thành Hồng Nguyệt nên Lý Dật cường điệu tô vẽ bề ngoài, dỡ bỏ hết các kiến trúc cũ, đổ nát, nhỏ, xây dựng rầm rộ, dựng lên nhiều thứ thoạt trông cao lớn.
Thành trì vốn giảm nhân khẩu nay mở rộng, cưỡng ép tất cả người trong tòa thành nhỏ bốn phía dời vào.
Trong thời kỳ ngắn thể hiện cảnh tượng phồn hoa, náo nhiệt.
Phủ thành chủ cũng dỡ bỏ, mở rộng gấp năm lần, quy định toàn bộ kiến trúc trong thành không được vượt qua phủ thành chủ.
Giờ phút này trước cửa phủ thành chủ nguy nga hùng vĩ này có nhiều hộ vệ giới nghiêm, bao vây phủ đệ kín không kẽ hở.
Các hộ vệ uy phong lẫm lẫm, trên người mặc áo giáp, vũ khí toàn là huye khí mới tinh, mỗi người thực lực không yếu. Đám người này là vệ độ thân tín được Lý Dật một tay bồi dưỡng, chịu bi bỏ tiền bỏ tài nguyên.
Phía trước con đường rộng rãi có chiếc xe ngựa lộc cộc lăn tới, trong xe truyền ra tiếng ngâm thơ chất chứa vô cùng cảm thán.
- Hồng nguyệt xuất thiên thành, thương mang tử vân gian. Mấy vạn dặm cột hành vạn nhận sơn.
Hộ vệ cùng nhìn chằm chằm, vẻ mặt tức giận, nhưng khi thấy huy hiệu trên xe ngựa thì đổi sang giật mình.
Xe ngựa chạy tới trước cửa phủ đệ, có một quản gia tiến lên trước cười tươi nói:
- Thì ra là đại nhân Vạn Bảo lâu đến!
Màn xe vén lên, mấy người lục tục đi ra. Dẫn đầu là hai lão nhân, người đi đầu mặc áo vàng, là Vạn Nhất Thiên.
Lão nhân theo sau Vạn Nhất Thiên mặc áo gai vải thô, tóc trắng bạc phơ, mắt đục ngầu nhưng lại cho cảm giác không lường được.
Sau hai lão nhân là mấy vũ giả cường đại, chắc là tùy tùng và thuộc hạ.
Quản gia vội tiến lên trước chắp tay hành lễ:
- Nhất Thiên đại nhân từ xa đến, vất vả rồi.
Vạn Nhất Thiên không nhìn thẳng quản gia:
- Đừng nói nhảm, mau mang chúng ta đi vào.
- Vâng vâng!
Quản gia kia vâng dạ đuổi người bên cạnh đi, đích thân dẫn đường.