Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3426: Liên minh mới



Ầm!

Ánh sáng chợt lóe, đám người chưa kịp thấy Lý Dật ra tay thế nào thì chưởng môn Thiết Quyền môn bị đập nát bấy, thê sờ thảm dính bẹp dưới đất.

Lý Dật lạnh lùng nói:

- Chậc chậc, Thiết Quyền môn thành Thiết Bính mon rồi, cũng không tệ.

Lý Dật cố ý tạo thành hiệu quả khủng bố buồn nôn này, nên không đánh vụn người mà đập bẹp dí.

- Ui!

Đám người cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nháy mắt từ nhân gian rớt xuống địa ngục, mặt trắng bệch.

Vạn Hiên Ngang, Đinh Sơn mắt lóe tia sáng kỳ dị, có chút khen ngợi, thưởng thức sự sát phạt dứt khoát của Lý Dật.

- Ta... Ta... Ta nguyện ý tham gia liên minh!

Trang chủ Xích Vân trang quỳ hai gối xuống đất, liều mạng dập đầu nói:

- Ta nguyện ý tham gia, nguyện ý tham gia!

Lý Dật làm vẻ mặt mờ mịt nhưng trong mắt lạnh băng châm chọc:

- Ủa? Mới rồi trang chủ này nói Xích Vân trang thực lực thấp, không tiện cuốn vào phân tranh đại lục sao bây giờ lại đồng ý? Làm ta hoang mang không hiểu, rốt cuộc trang chủ có đồng ý hay không?

- Nguyện ý, nguyện ý! Tất nhiên là nguyện ý!

Trang chủ Xích Vân trang mạnh mẽ leng keng nói:

- Bởi vì thực lực thấp nên mới cần liên minh càng cường đại che chở, tham gia liên minh là lựa chọn thích hợp nhất, mọi người thấy có đúng không?

- Đúng đúng đúng!!!

Bốn phía vang lên tiếng đồng ý, leng keng chắc chắn.

Lý Dật lạnh lùng cười:

- Nhưng thực lực của các ngươi thấp, liên miênh ta cần làm gì?

- Cái đó...

Trán trang chủ Xích Vân trang toát mồ hôi lạnh, cảm nhận ánh mắt lạnh băng của Lý Dật làm gã sợ hãi lắp bắp:

- Ta... Nhất định sẽ đốc thúc mọi người chăm chỉ tu luyện, nâng cao thực lực của mình thất nhanh, cống hiến cho liên minh.

- Ừm! Tốt lắm, nếu trang chủ có thành ý như thế thì liên minh vô cùng vui vẻ tiếp nhận các ngươi.

Lý Dật vươn hai tay ra cười nói:

- Còn có nào môn phái nguyện ý vào vòng tay của chúng ta không?

- Ta nguyện ý!

- Ta nguyện ý!

- Ta cũng nguyện ý!

Tiếng đồng ý thi nhau vang lên như sợ nói chậm sẽ bị chìm trong đám đông.

Lý Dật mỉm cười nói:

- Tốt lắm, ta rất thưởng thức bộ dáng hăng hái này của các ngươi. Hôm nay liên minh thành lập, chúng ta nên đặt tên gì cho hay đây?

Đinh Sơn lạnh nhạt nói:

- Tên thì mọi người cùng nhau nghĩ đi.

Trong đại điện chộn rộn từng thanh âm đua nhau nghĩ tên.

Trên bầu trời phủ thành chủ, cao mấy trăm trượng, hư không chợt lay động nhẹ.

Một bóng người đi ra:

- Thật là đám người nhàm chán. Mục Địch đại nhân nghe tiếp đi, ta tìm Nhược Băng.

Người này chính là Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch hiện hình gần bên hắn.

Linh Mục Địch cười nhạt:

- Không ngờ vừa đến thành Hồng Nguyệt đã nghe chuyện thú vị như vậy, mấy phương thế lực liên hợp lại đúng là có ý tưởng.

Lý Vân Tiêu nói:

- Chỉ là đám tạp nham. Nhưng kỳ lạ, ta cảm nhận hơi thở quen thuộc trong phủ thành chủ, là ai đây?

Một tay Lý Vân Tiêu chống cămv lộ vẻ đăm chiêu.

Linh Mục Địch nói:

- Những người này thực lực không mạnh nhưng ảnh hưởng lớn, đặc biệt là nam bắc thương minh.

Lý Vân Tiêu tỉnh táo lại, gật gù:

- Đúng vậy! Không ngờ Vạn Hiên Ngang còn sống, may mắn sớm khiến Linh Nhi lấy trận đồ Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận, không thì bây giờ đi đòi hơn phân nửa bị sập cửa vào mặt.

Linh Mục Địch khẽ thở dài:

- Ài, tình hình càng lúc càng phức tạp. Lý Dật nói đúng, bây giờ chúng ta sẽ không động can qua với bọn họ, cách nghĩ của hắn có lẽ rất giỏi.

Lý Vân Tiêu hừ nhẹ:

- Dù làm được thì sao? Thiên hạ gặp nạn mà không dám gánh vác chỉ lo phát triển cho mình, dù để Lý Dật thống nhất hai giới thì có ý nghĩa gì? Chúng ta truy cầu là vột hượng đại đạo chứ không phải quyền lợi thế tục!

Linh Mục Địch mỉm cười nói:

- Vân Tiêu nói rất đúng. Người này bị quyền lợi mờ mặt, tương lai khó có thành tựu lớn.

Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:

- Mục Địch đại nhân nói làm ta chợt nhớ một việc. Người này và ta lúc ở Nam vực là kẻ thù không độ trời chung, mãi luôn sống đến hiện tại. Ta xem thực lực của hắn đột phá đến siêu phàm nhập thánh, thật là rất kỳ lạ.

Linh Mục Địch nói:

- Chỉ là siêu phàm nhập thánh, không đáng lo. Nếu ngươi không yên tâm thì về sau chú ý nhiều chút, hiện tại không tiện giết hắn.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta biết đại nhân có suy tính riêng, mặc cho đám thế lực tôm tép này thành lập, tuy vì bảo vệ bản thân nhưng đó cũng là lưu giữ lực lượng Thiên Vũ giới, tương lai không chừng cần dùng.

Linh Mục Địch chỉ vào Lý Vân Tiêu, cười nói:

- Vân Tiêu càng lúc càng biết ý ta.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Nhưng ta cảm thấy rất chán, đại nhân tiếp tục nghe trộm đi, ta đi tìm Nhược Băng trước.

Nói xong Lý Vân Tiêu lắc người biến mất trên bầu trời.

Nơi Khương Nhược Băng cư ngụ là cấm khu ngày xưa Ninh Khả Nguyệt vạch ra.

Lúc La Thanh Vân còn đã giao nơi này cho Khương Nhược Băng, ra nghiêm lệnh không ai được phép quấy rầy.

Về sau Lý Dật cầm quyền cũng cho Khương Nhược Băng có không gian riêng, không làm gì nàng.

Dưới gốc hoa đào, Khương Nhược Băng lẳng lặng nhìn nước chảy, tay cầm vò rượu thơm nồng.

- Tiểu thư lại lén trốn ở đây uống rượu.

Vẻ mặt tỳ nữ Tiểu Tuyết rầu lo, nàng muốn cướp rượu đi nhưng bất đắc dĩ thực lực cách biệt quá lớn, chỉ có thể sốt ruột nhìn.

Hoa đào đã rụng hết, chỉ còn lại nhánh cây lắc lư trong gió.

Một khuôn mặt tiều tùy ảnh ngược trong nước.

Khương Nhược Băng uống hớp rượu, nói:

- Ta không muốn uống rượu, chỉ muốn quên nhiêu chuyện, ta đang uống say để quên sầu.

Tiểu Tuyết nóng nảy gaiạm chân rồi lại không làm được gì:

- Tiểu thư!

Tiểu Tuyết đành nói:

- Ta mới tìm Hàng Phong thúc thúc, nghe bảo thành Hồng Nguyệt sẽ lại có biến, chưa biết tương lai thế nào. Hàng Phong thúc thúc định mang theo tiểu thư và đại tiểu thư đầu vào Thiên Vũ Minh.

- Thiên Vũ Minh!

Người Đinh Linh Nhi khẽ run, ngừng uống rượu, nước mắt chảy dài:

- Đến Thiên Vũ Minh rồi hắn sẽ thu nhận chúng ta sao?

Tiểu Tuyết nói:

- Tiểu thư suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Ngày xưa tiểu thư và Vân Tiêu công tử quan hệ tốt biết bao, chắc sẽ nhận chúng ta. Nghe nói lão thành chủ cũng ở Thiên Vũ Minh.

Vân Tiêu công tử cười mơ mộng, hai tay chống cằm:

- Bây giờ Vân Tiêu công tử oai phong một cõi, là công tử đệ nhất thiên hạ.

Đinh Linh Nhi mới lên tinh thần nghe xong lại buồn bã nói:

- Cuối cùng hắn lên đỉnh nhưng không biết còn nhớ say quên sầu ở thành Hồng Nguyệt, nhớ những đóa hoa đào không?

Tiểu Tuyết la lên:

- Ôi dài, tiểu thư suy nghĩ lung tung cái gì? Nhớ lúc trước hắn lẻ loi một mình cứu tiểu thư ra từ trong ngàn vạn người, sao có thể quên?

Ánh mắt Đinh Linh Nhi thê lương, trước mắt như thấy thân hình cao lớn kia.

- Tiểu Tuyết! Chúng ta gói ghém đồ đạc đi thành Hồng Nguyệt!

Mắt Khương Nhược Băng sáng tỏ:

- Ngươi đi thông báo với đại tỷ của ta, chúng ta cùng đi!

Rất nhanh Tiểu Tuyết kéo Khương Nhược Mai xuống.

Vẻ mặt Khương Nhược Mai bất mãn hừ mũi:

- Mẫu thân mới chết không lâu mà các ngươi đã muốn bỏ lại mộ một mình chạy trốn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.