Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 345: Chí cường bá thể (1)



Nơi đây chính là khu vực khống chế trung tâm trên Thanh Loan chiến hạm, không chỉ có chủ trận lơ lửng, còn có hơn ba trăm phụ trợ trận pháp, hoàn hoàn đan xen, thật là trọng yếu nhất. Tinh Túc Tông phái bốn gã Vũ Quân cường giả gác tại đây, chủ yếu cũng là phụ trách chỉ huy vận chuyển tài nguyên, căn bản không nghĩ tới sẽ có người xông đến. Bởi vì trong chiến hạm đã sớm gác đủ loại cao thủ, cho dù là con ruồi cũng có khó có thể bay vào được.

– Ta hình như có ấn tượng đối với ngươi! Ngươi là tiểu tử vận chuyển Nguyên Tinh Mạn Đa thương hội kia!

Một gã Thuật Luyện Sư đột nhiên kêu lên, Lý Vân Tiêu đúng là trà trộn vào như thế.

– Ha ha, trí nhớ thật tốt. nên ta nói các ngươi thiên phú cũng không tệ nha, cố gắng cho tốt, về sau tranh thủ đi Hóa Thần hải lăn lộn. Hiện tại kính xin mở ra, ta muốn đi thăm quan học tập chủ trận của các ngươi.

Lý Vân Tiêu mỉm cười hướng chủ trận nguyên đi đến.

Ở chính giữa một trận pháp to lớn khắc sâu tại một loại vật liệu bằng đá xinh đẹp lên, bên ngoài trận pháp khắc khoa đẩu văn tự phức tạp khó phân biệt phóng xạ ra, kết nối các loại trận pháp ở xung quanh. Nơi này là chỗ hạch tâm của cả chiến hạm, cung cấp toàn bộ năng lượng hoạt động.

– Đứng lại!

Một gã Vũ Quân hét lớn một tiếng, trong tay hào quang chớp động, một thanh bảo kiếm lợi hại trực tiếp cát liệt không khí, hướng trên cổ Lý Vân Tiêu quét ngang mà đi. Hắn cũng không dám khinh thường chút nào, vừa ra tay là đã đem toàn lực ứng phó.

Ba gã Vũ Quân khác cũng ào ào tế ra vũ khí của mình, một cây trường thương, một thanh chiến chùy cùng một cái xiềng xích, từ ba phương vị tập trung không gian của hắn, phòng không thể phòng, tránh cũng không thể tránh.

Nơi đây là trọng địa trung tâm, bốn người biết sự việc nghiêm trọng. Cao thủ từ Võ Vương trở lên đều được phái đi canh gác mỗi đường quan trọng trên chiến hạm, không ai ngờ sẽ có kẻ thù lẻn vào. May mắn chỉ là một Vũ Quân nhị tinh.

Keng!

Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm, bình tĩnh giơ tay lên, ngón trỏ búng thanh bảo kiếm vang tiếng giòn tan. Bảo kiếm bắn ra.

Lý Vân Tiêu sải hai bước nhẹ nhàng né thoát thương quang quyền phá ngàn cân đánh mạnh vào thân thương.

Vũ Quân hết hồn, bàn tay cầm thương không vững sắp tuột tay. Lý Vân Tiêu lại đấm hai cái, trường thương bay khỏi tay Vũ Quân. Vũ Quân vội chộp lấy xiềng xích bốn phía.

Keng keng keng! Keng keng keng!

Một chuỗi hỏa hoa văng khắp nơi, trường thương quét tới đâu là xiềng xích bạc chớp mắt mất đi ánh sáng, trở nên tối tăm. Vũ Quân con ngươi co rút, đột nhiên chân khí tụ vào đôi tay vỗ ra.

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, trường thương múa may biến thành thương quang bắn ra nhanh như chớp đâm hướng cổ họng Vũ Quân.

Vũ Quân sợ hãi vội rụt tay về, hai tay kẹp mũi thương. Tuy nhiên sức mạnh chấn Vũ Quân thụt lùi mấy chục thước, máu chảy ra từ kẽ hở hai tay.

Chiến chùy đột nhiên giáng xuống, trong không trung biến to gấp đôi đập vào gáy Lý Vân Tiêu.

Keng!

Chiến chùy như đập trúng kim loại, bị chấn kêu vù vù. Vũ Quân giật mình vỗ ra vài pháp quyết, hai tay tụ tập chân khí vỗ mạnh vào chiến chùy để trấn áp Lý Vân Tiêu.

Chiến chùy vốn nặng ngàn cân cộng thêm Vũ Quân rót hết chân khí vào, chiến chùy như ngọn đồi đè xuống.

Răng rắc!

Vang tiếng nứt vỡ, hai chân Lý Vân Tiêu giẫm mặt đất nứt nẻ vết rạn lan tràn ra.

Bốn Vũ Quân sợ hãi biến sắc mặt. Đất còn bị đè vỡ nhưng người thì vẫn bình yên?

Vũ Quân kia hoảng hốt, có chút quê quá hóa giận, gã hét to liên tục vỗ mấy chưởng. Chiến chùy to lớn xoay tít như mũi khoan phá núi đâm xuống lưng Lý Vân Tiêu. Đáng sợ là hỏa hoa bắn tung tóe, như thể mũi khoan xoắn vào tảng đá cứng khó thể phá hủy.

Lý Vân Tiêu nhắm mắt lại, không phải hắn không thể thoát khỏi lực lượng nhát chùy này, nhưng chí cường bá thể sơ thành, hắn muốn thử xem nó cứng rắn cỡ nào. Vũ Quân bát tinh dốc sức vào một kích nhưng chỉ khiến Lý Vân Tiêu cảm giác khí huyết sôi trào, mãi khi chiến chùy điên cuồng đâm vào hắn mới cảm thấy lưng hơi nhói.

– Grao!

Tròng mắt Lý Vân Tiêu nở to, cơ bắp toàn thân căng cứng. Luồng sáng dịu dàng phát ra từ cơ thể Lý Vân Tiêu, ánh sáng bao bọc quanh thân hắn, cảm giác đau nhức trên lưng giảm dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Lý Vân Tiêu cười to bảo:

– Ha ha ha, chí cường bá thể, quả nhiên không làm ta thất vọng!

Có lực lượng mạnh mẽ bộc phát từ cơ thể Lý Vân Tiêu đánh bật chiến chùy ra. Lý Vân Tiêu đảo ngược, hai đấm như ánh sao đánh ngang ra. Trên hai nắm đấm không có chân khí dao động, Lý Vân Tiêu chỉ dùng sức mạnh cơ bắp đánh ra.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chiến chùy phát ra tiếng nổ trầm đục. Vũ Quân sợ hết hồn, có lực lượng cường đại xuyên qua chiến chùy chấn cơ thể gã sôi trào khí huyết.

Ầm ầm đùng đùng!

Mắt Lý Vân Tiêu lấp lánh ánh sáng điên cuồng oanh kích. Hai đấm như sao băng đánh ra mấy chục đấm, đánh chiến chùy tối sầm, Vũ Quân bị sức mạnh xuyên thấu phun mấy ngụm máu.

Quyền phong chưa ngừng, vẫn công kích ồn dập. Đám người ngơ ngác đứng ngó, hoàn toàn quên hành động.

Rầm!

Vang tiếng nổ trầm đục, chiến chùy to lớn bị trăm cú đấm oanh kích đã nổ tung, mảnh nhỏ bắn tung tóe, hỏa hao văng khắp nơi. Chiến chùy và Vũ Quân kết nối tinh thần, khi chiến chùy bị đập vụn thì Vũ Quân cũng bị chấn động tâm linh phun búng máu.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh băng đánh ra một đấm, tiếng xé gió sắc nhọn vang lên. Kình khí đánh trúng ngực Vũ Quân, xuyên thủng ra sau. Vũ Quân trợn to tròng mắt lộ ra ánh mắt khó tin, gã ngửa đầu ngã xuống, tắt thở.

– Ui!

Đám Thuật Luyện Sư, còn sót lại ba Vũ Quân mặt trắng như tờ giấy, hoàn toàn bị chấn nhiếp. Thanh chiến chùy đó là huyền khí mạnh nhất trong bốn người, phẩm cấp là tứ giai. Người này tay không đánh nát huyền khí tứ giai? Cái này...

Tập thể hóa đá, dù là cường giả Vũ Hoàng cũng không thể chỉ dựa vào cơ bắp đánh nát huyền khí tứ giai được.

Lý Vân Tiêu giơ hai nắm tay lên, giọt máu nhỏ tí tách lóe ánh sáng vàng, rất nhanh làn da khép lại như cũ.

Lý Vân Tiêu lạnh băng quét mắt toàn trường, lạnh lùng nói:

– Tất cả bình tĩnh lại, ai dám nhúc nhích thì... Chết!

Mọi người nín thở, người lạnh lẽo, trơ mắt nhìn Lý Vân Tiêu đi hướng chủ trận trung ương, lòng cay đắng.

Lý Vân Tiêu nhìn chủ trận trung ương, lại liếc qua hàng trăm trận pháp lộn xộn xung quanh.

Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:

– Tan nát thành thế này sao? Quả nhiên chỉ đặt ở đây làm cảnh, Tinh Tú tông thật là sĩ diện, thứ hàng rách nát này báo hại ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền để sửa sang đây?

Mấy Thuật Luyện Sư nhìn sau, rất là ngạc nhiên. Chẳng lẽ người này cũng hiểu trận pháp?

Lý Vân Tiêu đứng trong chủ trận trung ương, nhíu mày suy tư, bắt đầu thi triển quyết ấn hóa thành từng con chữ bay vào các trận pháp. Thuật Luyện Sư, Vũ Quân đứng xung quanh nhìn Lý Vân Tiêu quen tay thì trợn mắt há hốc mồm.

Đột nhiên bên ngoài vang tiếng quát to, dường như có người cứng rắn xông vào chiến hạm, rất nhanh vọng lại tiếng đánh đấm, tiếng gào rú. Chiến hạm bị ảnh hưởng nhẹ lung lay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.