Bốn người lúc này thả chậm tốc độ, tìm tòi trong vạn linh chi địa nội, nhưng qua một lát, mọi người đã có thu hoạch.
Lý Vân Tiêu dừng lại trên một cái sường đã biến thành màu xanh, lực lượng chậm rãi rót vào tầng đất, cảm giác thi thể vùi trong lòng đất.
Đó là xương cốt hung thú dài năm mươi trượng, xương sườn và đuôi có dấu đứt gãy. Đầu thú lộ ra ngoài, cái miệng khổng lồ đầy răng nanh, dường như đang gào thét.
Sâu trong linh hồn Lý Vân Tiêu dường như nghe được tiếng hung thú rống giận, nội tâm vô cùng cảm khái. Hung thú này khi còn sống chắc chắn chinh chiến liên tục, là bá chủ một phương.
Lực lượng bao phủ từng chiếc xương thú, Lý Vân Tiêu nói thầm: đắc tội, thấp giọng quát:
- Khởi!
Ầm ầm!
Lực lượng nâng xương thú lên cao, trong tích tắc nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt mọi người tỏa sáng.
- Quả thật là đồ tốt!
Lý Vân Tiêu đi lên vỗ vào xương cốt, phát hiện bên trong ẩn chứa lực lượng rất kinh người.
Bắc Quyến Nam cũng hơi kinh ngạc, tuy trong nội tâm không thoải mái, nhưng hắn cũng tán thành câu này.
Cảm nhận trực quan lực lượng của hài cốt, Lý Vân Tiêu càng kiên định suy nghĩ đi tìm xương cốt, nhưng dò xét bốn phía, hắn nhíu mày.
Chung quanh bị những cây gỗ lớn che trời bao phủ, trên mặt đất lại đầy cỏ dại, bản thân lại có lực lượng rất mạnh. Thi thể Chân Linh tuy cũng ẩn chứa sức mạnh to lớn, nhưng lực lượng đều bị vạn linh chi địa hấp thu...
- Phu quân, như thế nào?
Phi Nghê thấy Lý Vân Tiêu đang xoắn xuýt, lập tức hỏi thăm.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu cổ quái, nói:
- Dùng tốc độ tìm kiếm của chúng ta quá lâu, Cảnh Thất có nghiên cứu về thi khôi, có lẽ có biện pháp nhanh hơn...
Hắn nhớ tới Tiểu Hồng, bởi vì nàng, chính mình trở tự nhiên biến thành kẻ địch của Cảnh Thất, nhưng mà trước kia cũng không phải bằng hữu gì.
Suy nghĩ một chút, hắn liền gọi Cảnh Thất và Tiểu Hồng từ trong Giới Thần Bi ra.
Thấy hai người bộ dáng đờ đãn, Lý Vân Tiêu cũng nói chuyện mình lo lắng, hỏi thăm Cảnh Thất biện pháp tìm thi thể Chân Linh.
Quả nhiên, Cảnh Thất lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng đầu không quan tâm, nhưng mà hai mắt sáng ngời.
Vừa rồi chỉ nhìn Lý Vân Tiêu, không có nhìn thấy thi thể bên cạnh, thậm chí hắn cả đời chơi thi khôi cũng ít thấy, kinh hỉ nói:
- Đây là... Thi hài Chân Linh?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Hắn nghiền ngẫm nhìn qua Cảnh Thất, nhìn thấy hắn mừng như điên và tham lam.
Cảnh Thất cũng không thèm nhìn hắn, thò tay gỗ vào xương cốt.
Lý Vân Tiêu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Trong lòng đất nơi này đầy thi thể, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm kiếm, thi hài Chân Linh này là của ngươi.
Cảnh Thất gõ hài cốt vài lần, không nói gì, nhưng hiển nhiên đã đồng ý.
Sắc mặt vui vẻ, Cảnh Thất cũng có phần kích động, tuy chỉ phân cho hắn một thi hài, nhưng hắn biết rõ nếu không đồng ý, chỉ sợ không có cái gì.
Theo hắn suy nghĩ, cho dù tìm đủ thi hài Chân Linh, đám người Lý Vân Tiêu cũng không biết xử lý, cuối cùng vẫn phải nhờ mình.
Thời điểm đám người Lý Vân Tiêu hào hứng hừng hực bắt Chân Linh, thu thập thi thể, trong khu vực khác của vạn linh chi địa.
Trên trăm đạo thân ảnh tụ tập nơi này, chim bay cá nhảy, các thân thể không đồng nhất, chúng đều nhìn qua khu vực trung tâm, mỗi một thân ảnh đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Dưới khí thế xung đột, hào khí đông cứng lại, áp lực này giống như thuốc nổ bị đè nén rất mạnh.
Dường như chỉ cần có một chút tia lửa, cục diện sẽ nổ tung, từ giằng co biến thành giương cung bạt kiếm với nhau.
Những thân ảnh này đều là Chân Linh cường đại nhất vạn linh chi địa, trong đó có hơn mười thân ảnh đứng ở trung tâm, có xu thế song phương giằng co.
Mấy người còn lại sắc mặt hoặc lạnh như băng hoặc tức giận, một nam tư áo trắng tướng mạo tuấn mỹ, ánh mắt sáng như sao, khí định thần nhàn, biểu lộ thành thục.
Mà nam nhân đứng sau lưng hắn, đầu có hai sừng, râu tóc bù xù, đôi mắt sáng ngời như viên châu, chính là —— Thủy Long.
Còn có một chút tồn tại cường đại cũng đứng sau, phần lớn là nửa người nửa linh, có khôi ngô như núi, sắc mặt dữ tợn; có thân thể quái dị; còn có một ít thân thể to lớn nhưng thân thể quái dị, là một Tứ Bất Tượng.
Dận Vũ đứng ở giữa thiên quân vạn mã, hai quân trước trận. Hắn khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua đám Chân Linh.
Đối phương có bảy tám đám Chân Linh tụ tập cùng một chỗ, nhưng sắc mặt vô cùng ngưng trọng, bộ dáng khẩn trương và e ngại.
Nếu như nói là con mồi, như vậy người thứ hai chính là lão hổ.
Nhưng mà ba thân ảnh hình người đứng đầu vẫn tự nhiên, lãnh giá nhìn trước mặt, trên mặt mỉa mai, cho dù đối mặt với Dận Vũ vẫn mỉa mai như thường.
Một người trong đó tướng mạo đường hoàng, tứ chi tráng kiện, sau lưng nhô lên cao cao, trên lưng như mang ngọn núi nhỏ, bộ lông và màu da đỏ thẫm, hai tay xiết chặc lại kêu răng rắc, chung quanh nắm đấm hình thành gió lốc, hiển nhiên là chân long chi tử Sí.
Chính giữa có người thân thể thon dài, màu da màu đen rám năng, tóc lại màu bạc buộc ở sau ót, ánh mắt nhỏ dài như hồ ly, cùi trỏ và đầu gối có một thanh cốt đao màu trắng giống như muốn xé rách hào khí ngưng trọng anyf. Chính là chân long chi tử Kính.
Tên còn lại là một thiếu niên nhìn rất yếu ớt, tướng mạo tinh xảo, mặt trắng nõn nà, là một phiên bản thu nhỏ của Dận Vũ. Chân long chi tử Mang có đôi mắt không có con ngươi màu lam như bảo thạch, lại có hào khí quỷ dị, im lặng nhìn phụ thân hắn.
- Đã bao nhiêu năm qua không gặp các ngươi rồi? Một trăm vạn năm? Hai trăm vạn năm? Thời gian quá lâu, vi phụ đã quên rồi. Rất hoài niệm, hôm nay lại gặp ba các ngươi, ta rất vui vẻ.
Dận Vũ híp mắt cười nói, trên mặt mang theo thần thái yêu thương như cha hiền.
- Con mẹ ngươi thật biết giả vờ, thời gian trăm vạn năm vẫn không sửa được bản tính dối trá của ngươi.
Sí mỉa mai nói:
- Nói đi, ngươi tới đây có mục đích gì! Ngươi là kẻ không có lợi sẽ không dậy sớm, long vực này thật vất vả quay về Thiên Võ Giới, con mẹ nó ngươi lại chạy tới đầu tiên, đừng nói với ta là ngươi nhớ chúng ta.
- Ha ha.
Dận Vũ cười mấy tiếng, dùng ánh mắt và ngữ khí chân thành nói:
- Sí a, đương nhiên ta nhớ các ngươi, nếu không ta tới phiến long vực đổ nát này làm cái gì?
Kính lạnh lùng như băng, nhàn nhạt nói:
- Nếu chỉ nhớ chúng ta, vậy bây giờ đã gặp rồi, xéo đi.
- Kính nha, tại sao ngươi tuyệt tình như thế? Nhớ ngày đó ta còn cho rằng ngươi đã chết, thương tâm một hồi đấy.
Dận Vũ làm ra vẻ mặt khiếp sợ, lại biến thành gương mặt vui mừng sống sót sau tai nạn, than thở nói:
- Hiện tại gặp ngươi không có việc gì, ta mới yên tâm thật nhiều.
Kính nheo mắt, cười nhạo nói:
- Đó là bởi vì thấy ta chết, thiếu đi một thủ hạ có thể dùng thôi.
Dận Vũ lắc đầu không ngừng, thở dài nói:
- Ta không rõ, tại sao ba người các ngươi hiểu lầm ta. Trăm vạn năm qua, ta bao giờ cũng nhớ phải quay về long vực, ta muốn tìm tin tức của các ngươi.