Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 351: Giết một người của ta, diệt toàn tộc của ngươi (1)



Huỳnh Dương Hỏa nhướng mày, hừ mạnh lẩm bẩm:

– Ta chờ xem ngươi chống chọi được bao lâu. Thanh Liên Địa Hỏa của ta không tắt, đốt nửa năm, một năm, ta không tin các ngươi chịu đựng được!

Huỳnh Dương Hỏa hiểu lầm Lý Vân Tiêu núp trong tháp sử dụng trận pháp phòng ngự. Lão cho rằng trong một lúc không phá mở được, chờ thời gian lâu thì phòng ngự siêu mạnh này rất tốn nguyên thạch, chờ khi năng lượng không đủ cung ứng thì kết quả chỉ có con đường chết.

Huỳnh Dương Hỏa rất có kiên nhẫn ngồi xếp bằng trước tháp đơn rực cháy lửa, lão nhắm mắt điều dưỡng.

Lý Dật đáng thương, lửa cháy hong khô da gã. Lý Dật không dám đi, chỉ có thể cưỡng ép vận chuyển chân khí ngăn cản. Nhưng chân khí bị hao phí rất nhanh, không lâu sau người Lý Dật khô quắt.

Trên bầu trời cách mấy ngàn dặm, mười mấy võ giả đứng nhìn xuống dưới.

Đoàn người chia hai nhóm, ba người đứng đằng trước nhất là Chu Cẩn, Tân Bì, Áo Địch Già. Hơn mười người phía sáu là cao thủ các đại thế gia trong Hỏa Ô đế quốc phái ra, tu vi thấp hơn ba người Chu Cẩn nhiều, nên không dám đứng phía trước.

Đám người này luôn đi theo sau Huỳnh Dương Hỏa, muốn xem kết quả như thế nào. Khi Vô Thượng cung bị hủy diệt, bọn họ chỉ đứng xa nhìn. Huỳnh Dương Hỏa biết một đám người theo sau lưng mình, tuy lão tức giận nhưng đành bó tay.

Chu Cẩn khoanh tay trước ngực, sờ cằm, nhíu mày nói:

– Viêm Vũ thành này đúng là kỳ lạ. Các ngươi có thấy trong tiểu tháp kia là trận pháp gì không? Có thể ngăn cản Thanh Liên Địa Hỏa của Huỳnh Dương Hỏa, cũng ngăn cách thần thức của chúng ta, thật không đơn giản.

Tân Bì cũng đầy nghi ngờ, mắt nhìn chằm chằm tòa tháp nhưng không thể xem thấu nó.

Tân Bì nghi hoặc hỏi:

– Chẳng lẽ giết Huỳnh Dương gia là thành chủ Viêm Vũ thành làm? Thế này thật hoang đường, dù là vương thất Thiên Thủy quốc cũng không có thực lực như vậy, nhưng cái tháp lùn kia...

Tháp đơn chỉ cao bốn, năm thước, chiếm diện tích mười thước vuông. Tháp được xây dựng vì giấu Giới Thần Bi, ngoại hình càng là xấu xí khó coi, chẳng có một chút mỹ cảm.

Không ai ngờ rằng bên trong tháp có huyền khí không gian, thứ này rất kinh thế hãi tục, xem như là hoàng thất Hỏa Ô đế quốc cũng chưa từng thấy loại huyền khí như vậy. Cho nên mọi người nghĩ rằng tháp lùn này dựa vào một tòa đại trận chống đỡ.

Áo Địch Già biểu tình nghiêm túc nói:

– Không biết loại trận pháp này phạm vi phòng ngự lớn nhất cỡ bao nhiêu. Tháp lùn bộ dạng cực kỳ xấu xí nhưng chắc bên trong đặt thứ rất quan trọng, không thì chẳng được đại trạn như vậy bảo vệ. Ta thấy trận thế này đủ sánh ngang với hộ sơn đại trận cỡ nhỏ.

Áo Địch Già nói hấp dẫn những người khác suy nghĩ sâu xa. Loại trận pháp này nếu phóng to thì không thể ước chừng giá trị của nó được. Thanh Liên Địa Hỏa của Huỳnh Dương Hỏa đủ sánh bằng cường giả Vũ Hoàng chính tông nhưng không thể phá vỡ trận pháp của tháp lùn.

Nếu được trận pháp này làm đại trận hộ viện thì lực phòng ngự của thế gia sẽ lên cao một bậc, dù gặp tình cảnh như Huỳnh Dương gia cũng không đến nỗi thành tro trong chớp mắt.

Nghĩ đến đây cao thủ các địa thế gia mắt sáng rực nhìn chằm chằm bên dưới, bọn họ chờ đợi kết quả.

Tuy Huỳnh Dương Hỏa nhắm mắt nhưng trong lòng rất giật mình. Thanh Liên Địa Hỏa đã bị Huỳnh Dương Hỏa luyện hóa, như huyền khí của võ giả, tinh thần hợp nhất. Hiện tại Huỳnh Dương Hỏa cảm nhận rõ ràng tháp lùn bị Thanh Liên Địa Hỏa đốt nhưng không tổn hao chút gì, hoàn toàn lành lặn.

Huỳnh Dương Hỏa nghiến răng thầm nghĩ:

– Nếu Huỳnh Dương gia ta có đại trận này hộ tộc sao đến nông nỗi gặp diệt tộc?

Huỳnh Dương Hỏa hận ngứa răng:

– Ta nhất định phải lấy được đại trận này!

Huỳnh Dương Hỏa ngước đầu nhìn trời, sắc mặt âm trầm nói:

– Đám súc sinh đứng xem kịch, lão tử sớm muộn gì sẽ đùa chết các ngươi!

Hai tay Huỳnh Dương Hỏa bắt ấn đánh vào địa hỏa cháy hừng lực, thế lửa bốc cao vài phần, màu rực rỡ hơn.

Đột nhiên một áng mây đen xẹt qua bầu trời, che đi ánh mặt trời.

Huỳnh Dương Hỏa giật mình kêu lên:

– Ai đó?

Mắt Huỳnh Dương Hỏa như đao, thần thức bắn ra. Là một chiếc Thanh Lang chiến xa nho nhỏ, một luồng sáng từ chiến xa chiếu xuống.

Một khuôn mặt thiếu niên non nớt hiện ra trước mặt Huỳnh Dương Hỏa. Thiếu niên đôi mắt như sao, sát ý sắc bén phát ra từ người hắn làm Huỳnh Dương Hỏa là cường giả Vũ Tông đỉnh cửu tinh cũng thấy run.

Trên trời cao mấy ngàn dặm, con ngươi Chu Cẩn nở to, kinh hoàng hét thất thanh:

– Là hắn!

Tân Bì, Áo Địch Già cũng giật mình.

Chu Cẩn khó tin nói:

– Thì ra là thiếu niên, hay hắn thật sự là người của Viêm Vũ thành?

Chu Cẩn lẩm bẩm:

– Thiếu niên gian xảo, hấp dẫn ánh mắt chúng ta vào Vô Thượng cung. Vô Thượng cung đúng là oan, tự nhiên bị diệt môn.

Áo Địch Già ngẹo cổ, mắt lóe tia sáng lạnh nói:

– Không biết Vô Thượng cung và những địa phái Bắc vực có quan hệ gì, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn, cho người Bắc vực có cớ vượt vực đến. Rắc rối lớn đây.

Tân Bì mặt không biểu tình, không rõ tâm tình hiện tại của gã như thế nào.

Tân Bì bình tĩnh nói:

– Ngọn nguồn chuyện này do thiếu niên kia, người diệt Vô Thượng cung là Huỳnh Dương Hỏa, liên quan gì Hỏa Ô đế quốc chúng ta?

Thái độ của Tân Bì rất rõ ràng, nếu xảy ra chuyện lớn sẽ đẩy trách nhiệm lên đầu thiếu niên, Huỳnh Dương Hỏa.

Các cao thủ Vũ Tông thế gia khác ngạc nhiên nhìn xuống dưới. Đặc biệt hai trưởng lão của Chu gia là Chu Xử và Chu Hưng càng thấy hoang mang.

Viêm Vũ thành luôn bị Chu gia chú ý, theo bọn họ điều tra trong thời gian này thì lúc trước Vạn Bảo Lâu đấu giá Ngũ Hành Đỉnh rất có thể là Viêm Vũ thành giết người cướp báu vật. Chu gia không tin được kết quả điều tra, mặc dù có tin đồn Vạn Bảo Lâu đứng sau lưng Viêm Vũ thành nhưng không thể nào vì một cái Ngũ Hành Đỉnh bình thường mà đắc tội Chu gia đi?

Trưởng lão Trình gia là Trình Hòa cũng rất bất ngờ, ánh mắt kỳ dị liếc Chu Xử, Chu Hưng. Ba người nhìn nhau, thấy ngạc nhiên và khó tin trong mắt đối phương. Viêm Vũ thành nho nhỏ dám đắc tội cùng lúc hai đại thế gia, nếu không phải chuyện Huỳnh Dương gia rất kỳ lạ, người các đại thế gia bất an, không dám tùy tiện hành động thì Trình gia sớm phái người tiêu diệt Viêm Vũ thành. Hiện tại xem ra đúng là không đơn giản như bọn họ nghĩ.

Huỳnh Dương Hỏa trầm giọng hỏi:

– Tiểu tử, ngươi là ai?

Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt Huỳnh Dương Hỏa đặc biệt dữ tợn.

Lý Dật gần như bị nướng chín đau đớn ngước lên nhìn, gã nhảy cẫng lên như bị điện giật, la lên:

– Lý Vân Tiêu! Đại... Đại nhân, hắn chính là Lý Vân Tiêu! Thành chủ Viêm Vũ thành, Lý Vân Tiêu!

Trên bầu trời, tim Chu Cẩn đập nhanh, biểu tình trầm trọng. Lúc Lý Vân Tiêu xuất hiện Chu Cẩn đã suy đoán nhưng giờ được chứng thực vẫn làm gã rất giật mình. Những người khác cũng vậy.

Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng đáp xuống biển lửa. Thanh Liên Địa Hỏa ngập trời không thể tổn thương Lý Vân Tiêu một li, thậm chí lùi lại.

Lão nhân áo đỏ lạnh lùng hỏi:

– Ngươi – Là – Ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.